Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 326



Quan hệ giữa Diêm Tịnh và Hồ Hạ với Tô Vũ Đồng bình thường không được tốt cho lắm, nghe được phân công, bọn họ lập tức cùng người của mình đi tới.

Phía bên kia, Cố Triều Tịch đã biết hết tất cả, nhưng vì mẹ mình, anh ta không ngang nhiên điều tra được mà phải để Tiểu Hạ hành động bí mật.

Mặc dù Cố Triều Tịch đã hành động cực kỳ bí mật nhưng vẫn không thể thoát khỏi người bí mật theo dõi của bà Cố. Cùng ngày hôm đó, bà ta đã chi tiền mua chuộc một người phụ nữ bị tình nghi đang bị giam dữ cùng chỗ với Tô Vũ Đồng tên là Vương Tiểu Thái.

Vương Tiểu Thái rất hài lòng với mức giá mà bà Cố đưa ra, mặc dù Tô Vũ Đồng bị giam giữ một mình trong phòng giam nhưng cô ta vẫn luôn tìm cơ hội để ra tay, đêm hôm đó khi cùng nhau tắm rửa, cô ta đã tiếp cận Tô Vũ Đồng.

Ở trại tạm giam có quy định thời gian tắm rửa chỉ trong vòng mười lăm phút, nên mọi người ở đây đều phải tận dụng thời gian này sao cho hiệu quả, không ai để ý Vương Tiểu Thái ở sau lưng Tô Vũ Đồng, dĩ nhiên, chính Tô Vũ Đồng cũng không để ý rửa, cô cúi người gội đầu.

Thấy cô không hề phòng bị Vương Tiểu Thái bất ngờ đá Tô Vũ Đồng một cái, cô đứng không vững ngã lăn ra đất.

Tô Vũ Đồng bị ngã, tóc vẫn chưa gội xong vướng vào mắt, cơn đau buốt khiến cô không thể mở được mắt ra, cô cắn răng chịu đựng.

Tô Vũ Đồng định đứng dậy nhưng sàn nhà tắm trơn trượt, trong tay cô còn có dầu gội, hai tay chống xuống sàn nhà, cô không những không đứng dậy được mà còn bị trượt chân ngã.

Vương Tiểu Thái nhìn thấy cơ hội lập tức tay đấm chân đá cô.

Cô ta muốn nhân lúc Tô Vũ Đồng không thể nhìn rõ, dạy cho cô một bài học, vậy là hoàn thành nhiệm vụ mà bà Cô giao cho.

Hầu hết những người trong trại tạm giam đều là những người phạm tội, bọn họ lo cho bản thân còn chưa xong, đương nhiên sẽ không đi lo chuyện bao đồng, bọn họ sẽ coi như chưa thấy gì, cứ thế tắm rửa rồi rời đi.

Tô Vũ Đồng không mở mắt được, tức giận ôm lấy chân của Vương Tiểu Thái kéo thật mạnh, Vương Tiểu Thái bị cô kéo ngã nhào xuống sàn phòng tắm.

Cô ngồi lên người cô ta ngay lập tức, hung hăng túm tóc của cô ta hỏi: “Nói, ai đã sai khiến cô đến hãm hại tôi!”

Cô vào nơi này nhiều ngày như vậy chưa từng khiêu khích ai, cho nên người phụ nữ này đột nhiên ra tay, cô có thể đoán ra ngay là có người đã sai cô ta làm như vậy, nói không chừng đó chính là người hãm hại mình.

“Không ai sai khiến cả, chỉ là tôi không vừa mắt cái loại gái điếm một chân đạp hai thuyền như cô thôi.”

Cô ta tuyệt đối sẽ không khai bà Cố ra. Có thể bắt tay với một người tai to mặt lớn như vậy không đơn giản, cô ta cũng không muốn tự gây rắc rối cho mình.

“Thật sao? Cô vẫn còn cứng miệng quá nhỉ! Để tôi xem cô có nói hay không!”

Tô Vũ Đồng bị đánh vô cớ, lại còn bị mắng chửi thậm tệ, trong lòng vô cùng tức giận, túm lấy tóc Vương Tiểu Thái đập đầu cô ta xuống đất.

Vì cô ta đánh cô trước tiên nên cô nhất định sẽ không nương tay đâu!

‘Bộp’

Đầu Vương Tiểu Thái đập xuống sàn một cái thật mạnh, cô ta đau đớn nghiến răng nghiến lợi, ra vẻ dữ tợn, dùng hết sức phản công, đè Tô Vũ Đồng xuống, đưa tay bóp cổ Tô Vũ Đồng “Đồ gái điếm khốn nạn, cô còn dám đánh trả sao, xem tôi có bóp chết cô không!”



Tô Vũ Đồng bị bóp cổ, phần họng cảm thấy đau nhức, đưa tay muốn bóp cổ cô ta nhưng không thể với tới được vì quá xa nên chỉ có thể đánh vào tay cô ta một cách tuyệt vọng.

“A!”

Tay Vương Tiểu Thái bị móng tay cô cào rách ra, đau đớn hét lên, ánh mắt dữ tợn càng thêm phần độc ác lập tức cầm lấy chiếc bàn chải nhựa to dùng để lau nhà tắm đánh vào đầu Tô Vũ Đồng.

Cô ta dùng chiếc bàn chải đánh thêm một cái, Tô Vũ Đồng bị cô ta đánh bất tỉnh, thấy trán của Tô Vũ Đồng chảy máu, Vương Tiểu Thái lập tức vứt chiếc bàn chải đi, đứng dậy chạy đi.

Tô Vũ Đồng nằm một mình trên sàn nhà tắm lạnh lẽo một lúc lâu, cho đến khi cô được nữ bảo vệ phát hiện và đưa đến bệnh viện.

Cung Thiếu Dương đã bị sốc khi nhìn thấy Tô Vũ Đồng bị đưa đến bệnh viện, trên mặt còn có máu, ngay lập tức gọi cho Mộ Diệc Thần để thông báo cho anh.

Khi nhận được tin tức, Mộ Diệc Thần đã nhanh chóng đến bệnh viện Dung Hợp.

Khi đến bệnh viện, đau lòng nhìn thấy vết thương của Tô Vũ Đồng, cơn tức giận lại bùng lên, anh lập tức gọi điện cho sở trưởng trại tạm giam, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ cho anh một ngày. Nếu anh không thể điều tra ra người nào đã làm thì tôi sẽ đốt trại giam của anh ngay lập tức.”

Lúc trước khi anh đi gặp riêng Tô Vũ Đồng đã dặn bọn họ rằng không được để bất kỳ ai động vào một sợi lông người phụ nữ của mình, nhưng bây giờ cô lại bị thương thế này, làm sao có thể không tức giận được chứ.

Sở trưởng bị anh làm cho rùng mình, lập tức nói: “Anh Mộ, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”

Anh ta chỉ là một sở trưởng nhỏ bé, không phải loại quan chức cấp cao gì, anh ta không thể chọc giận ông hoàng kinh doanh của khu vực Giang Thành này được.

Tô Vũ Đồng xảy chuyện trong trại tạm giam của anh ta, anh ta không thể trốn tránh trách nhiệm này được, cũng không muốn hủy hoại tương lai của mình nên chỉ có thể dốc toàn lực để tìm ra hung thủ.

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời bảo đảm của sở trưởng anh tắt điện thoại, sau đó nhìn Tô Vũ Đồng vẫn còn đang hôn mê, trên mặt tràn đầy hối hận.

“Diệc Thần, Vũ Đồng chỉ bị chấn thương ngoài da thôi. Đừng lo lắng, một lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại.”

Cung Thiếu Dương thấy Mộ Diệc Thần lo lắng như vậy vội vàng an ủi.

“Ừ.”

Mộ Diệc Thần đáp lại, nắm chặt bàn tay của Tô Vũ Đồng.

Tập đoàn Đại Phong.

Khi Cố Triều Tịch chuẩn bị đi gặp một người mà Tiểu Hạ đã tìm được, thì nhận được một số bức ảnh về vết thương của Tô Vũ Đồng từ Cố Nhã Nhã.

Sau khi đọc xong, tim anh ta như thắt lại, tức giận gọi điện cho bà Cố.

“Mẹ, tại sao mẹ lại làm Vũ Đồng bị thương!” Giọng điệu của Cố Triều Tịch như đang cố kìm nén sự tức giận.

Bà Cố nghe tấy câu hỏi của Cố Triều Tịch, giận dữ nói: “Không phải mẹ đã làm cô ta bị thương, mà chính là con đấy. Đây chính là lời cảnh báo dành cho con đấy! Triêu Tịch, con đã hứa với mẹ rằng sẽ không dây dưa với Tô Vũ Đồng nữa, con đã làm được chưa?”



Bà ta đã nói với anh ta rồi rằng bà ta ghét nhất những người nói dối mình.

Là con trai của bà ta, anh ta không nên biết tính khí của bà ta như thế nào sao!

Tại sao lại đi ngược lại nguyện vọng của bà ta?

Cố Triều Tịch bất ngờ, không nói nên lời.

Anh ta lại nhìn bức ảnh vết thương của Tô Vũ Đồng không khỏi suy nghĩ.

Anh ta đã hại cô, khiến cô tổn thương như vậy, tất cả đều là do anh ta.

Bà Cố không thấy anh ta nói gì nữa, mạnh miệng nói: “Nhớ kỹ, nếu sau này con còn dám làm bất kỳ chuyện gì cho cô ta, thì mẹ bảo đảm sẽ khiến cho cô ta phải thảm hại hơn nữa!” Nói bà ta tắt điện thoại.

Cố Triều Tịch ngẩn người đứng trước bàn làm việc tay vẫn cầm chiếc điện thoại di động, mãi đến khi Tiểu Hạ bước vào tìm anh ta.

“Tổng giám đốc Cố, bên Hoa Thành cũng đã tìm thấy người đó rồi. Chúng ta phải đi ngay bây giờ mới có thể trực tiếp lấy tài liệu được.”

Cố Triều Tịch bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn cậu ta, nói: “Không đi nữa, cậu có thể xuống dưới làm việc.”

Lúc này, anh ta không thể hành động hấp tấp được nữa.

Thấy ông chủ như vậy Tiểu Hạ vừa hài lòng vừa nghi ngờ nói: “Nhưng mà...”

“Xuống dưới đi!”

Cố Triều Tịch ngắt lời cậu ta.

Bây giờ anh ta sẽ không hành động gì nữa, ngay cả đi giúp cho Tô Vũ Đồng cũng không làm nữa.

Anh ta không muốn bất cứ điều gì xảy ra với cô.

“Vâng.”

Tiểu Hạ không dám nói gì thêm, xoay người rời khỏi văn phòng của Cố Triều Tịch.

Bệnh viện Dung Hợp.

Mộ Diệc Thần ngồi bên cạnh trông chừng Tô Vũ Đồng, thấy mí mắt của cô khẽ động, bật dậy lo lắng nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.

Tô Vũ Đổng tỉnh lại, thấy Mộ Diệc Thần, đôi môi cô khẽ run lên, gọi anh một tiếng: “Diệc Thần.”