Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 328



Bên người cô có một người đàn ông đẹp trai hoàn mỹ luôn sẵn sàng giúp đỡ như vậy mà không hiểu sao cô vẫn còn dính vào cậu chủ nhà họ Cố, quả thực rất đáng ghét. Tại sao cô lại tốt số như thế chứ, bao nhiêu người đàn ông tốt đều vây quanh lấy cô!

Tô Vũ Đồng thấy cô ta như vậy thì tức giận nói: “Cô không nói thì tôi sẽ kiện cô tội danh cố ý gây thương tích, nếu không muốn ngồi tù thì tốt nhất hãy nói thật đi.”

Cô và cô ta đều không quen biết nhau, trước đây cô cũng không nhận ra cô ta. Cô cũng không ưa gì cô ta cả! Đây chỉ là một cái cớ mà thôi.

“Cô cứ kiện đi, dù sao cũng không phải là tôi chưa từng ngồi tù!” Vương Tiểu Thái làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất.

Dù sao thì bây giờ tiền cũng đã đến tay rồi, sau khi ra tù chính là được hưởng thụ, cô ta còn sợ cái gì chứ.

“Phải vậy không?”

Mộ Diệc Thần mở miệng, ánh mắt lạnh lùng như băng nghìn năm đang tỏa ra cái lạnh chết người vậy, khiến người ta không rét mà run.

Khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, chỉ cần một cái ánh mắt là gần như đã khiến cô ta không còn chỗ nào ẩn nấp rồi, thật đáng sợ.

Thấy cô ta sợ, Mộ Diệc Thần lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho Tần Hồng Vũ: “Tần Hồng Vũ, mang hồ sơ của Vương Tiểu Thái đến đây cho tôi! Thuận tiện khóa hết tất cả tài khoản của cô ta lại!”

Vương Tiểu Thái đúng là đã cho anh một phương pháp, cô ta nói đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta ngồi tù. Nếu chỉ cần tra xét cẩn thận tư liệu cá nhân của cô ta thì anh không tin rằng cô ta không sợ cái gì thật.

Vương Tiểu Thái nghe được những gì Mộ Diệc Thần nói, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: “Ai làm người ấy chịu, nếu các người có gì tức giận thì đến tìm một mình tôi thôi!”

Tần Hồng Vũ là một luật sư lớn mà người đàn ông trước mặt này dám mở miệng ra lệnh cho anh ta, chứng tỏ thân phận của người này tuyệt đối không không thấp hơn bà Cố.

Chỉ cần điều tra hồ sơ thì tình hình của gia đình cô ta sẽ bị lộ ra ánh sáng, chính cô ta là người đánh Tô Vũ Đồng, nhỡ đâu đối phương trả thù thì thật gay go. Còn tiền của cô ta nữa, những đồng tiền kia đều là do cô ta dùng tính mạng để đổi lấy!

Tô Vũ Đồng thấy Vương Tiểu Thái sợ Mộ Diệc Thần tra ra việc cô ta làm, nói: “Chỉ cần cô nói ra ai là người sai khiến cô thì coi như việc này được bỏ qua!”

Người mà cô thật sự muốn tìm không phải là Vương Tiểu Thái mà là người sau lưng cô ta.

“Tôi thật sự không thể nói!”

Vương Tiểu Thái biết rằng mình không thể đắc tội với người trước mắt, thế nhưng cũng không thể đắc tội với bà Cố.

Cô ta vừa nói xong thì điện thoại của Mộ Diệc Thần cũng vang lên, anh vừa nhìn hồ sơ của Vương Tiểu Thái vừa cười giễu cợt: “Có phải cô có một người em trai mười năm tuổi đang học ở Tứ Trung không?”

Vương Tiểu Thái nghe thấy anh nói, lập tức cuống lên. Lúc trước cô ta có nghe thấy sở trưởng gọi anh là anh Mộ. Vì vậy cô ta vội vàng kêu lên: “Anh Mộ, cầu xin anh, việc này không liên quan gì đến em trai tôi cả, nó không biết cái gì đâu, nó vô tội.”

Bố mẹ của cô ta đều mất sớm, em trai là người thân duy nhất của cô ta nên cô ta sẽ tuyệt đối không để em trai mình xảy ra chuyện gì.



“Vô tội? Ha ha!”

Mộ Diệc Thần lạnh lùng cười, sau đó giơ tay ra ôm lấy Tô Vũ Đồng ở bên cạnh rồi nói với Vương Tiểu Thái: “Vậy người phụ nữ của tôi không vô tội sao? Cô ấy cũng không biết cái gì hết mà không phải cô vẫn đánh cô ấy đấy thôi sao? Vậy tại sao tôi không thể động đến em trai cô?”

Nếu như không phải muốn cô ta khai ra người chủ thực sự đứng sau lưng thì anh cũng sẽ không phải ngồi đây phí lời với cô ta, vào lúc này cô ta đã trở thành một kẻ tàn phế rồi.

Vương Tiểu Thái hoảng loạn, lập tức quỳ xuống trước mặt Mộ Diệc Thần: “Anh Mộ, tôi có thể nói cho các người biết nhưng các người nhất định phải bảo đảm an toàn cho em trai tôi.”

Nghe được yêu cầu này của cô ta, lông mày Mộ Diệc Thần khẽ nhíu lại, lạnh lùng nói: “Không được phép đưa ra điều kiện với tôi, đây là con đường cô tự mình lựa chọn. Tôi chỉ cần chân tướng sự việc, tôi sẽ không động đến em trai cô, đây là điểm mấu chốt! Còn về việc những người khác có động đến nó hay không thì tôi không biết, đây là chuyện của cô!”

Trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như thế, bản thân cô ta lựa chọn lầm đường, vào lúc muốn quay đầu lại thì lại muốn người bị hại bảo vệ sao, mơ mộng hão huyền quá rồi!

Anh không gây khó dễ cho em trai cô ta đã là quá tốt rồi!

Vương Tiểu Thái nghe những gì Mộ Diệc Thần nói, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng, thế nhưng ngẫm lại nếu như mình không nói thì em trai có khả năng sẽ gặp phiền phức ngay lập tức, vì vậy cô ta nói ngay: “Được rồi, tôi nói!”

Đối với em trai, cô ta chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Nghe được cô ta nói câu này, Mộ Diệc Thần lập tức lấy điện thoại di động ra quay lại cảnh này, anh gật đầu nói: “Nói đi!”

Anh nên lưu giữ chứng cứ giúp Vũ Đồng.

Vương Tiểu Thái đối diện với camera của điện thoại di động, nói: “Người chủ sau lưng tôi chính là bà Cố của Tập đoàn Đại Phong.”

Tô Vũ Đồng nghe thấy là bà Cố sai Vương Tiểu Thái đến đánh mình thì khiếp sợ, cô hỏi lại: “Tại sao bà ta lại muốn cô đến giáo huấn tôi?”

Lần trước cô chỉ là làm loạn một chút khiến mọi người không vui thôi chứ cũng không có gây ra xung đột gì lớn, tại sao bà ta phải làm như vậy?

Vương Tiểu Thái trả lời: “Bà ta nói cô không bị kiềm chế thì sẽ quyến rũ con trai bà ta, làm hỏng danh tiếng của nhà họ Cố!”

Tô Vũ Đồng ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức, cô nhìn về phía Mộ Diệc Thần: “Em tuyệt đối chưa từng làm những chuyện như vậy! Em với Triều Tịch chỉ là bạn tốt mà thôi.”

Cô thật sự không nghĩ đến bà Cố lại mắc bệnh đa nghi.

Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng giải thích với mình thì rất hài lòng, quay lại hỏi Vương Tiểu Thái: “Biết Vụ án thi thể đứa trẻ trong văn phòng của Tô thị không?”

Anh muốn biết việc này có phải cũng do Cố Xuân Mính làm ra hay không?

Vương Tiểu Thái nghe Mộ Diệc Thần nói thì hấp tấp lắc đầu: “Tôi thật sự không biết việc này!”

Thấy cô ta không giống như đang nói dối, Mộ Diệc Thần cũng không hỏi lại, anh cất điện điện thoại di động đi, nhìn Tô Vũ Đồng: “Em yên tâm đi, một lúc nữa anh sẽ đi tìm Cố Xuân Mính!”



Bây giờ anh sẽ không bỏ qua bất kỳ một manh mối nào.

“Ừm.”

Trong lòng Tô Vũ Đồng cảm thấy có chút khó chịu. Triều Tịch đối với cô tốt như vậy, lỡ như việc hãm hại cô thực sự là do mẹ của anh ta làm thì cô phải làm như thế nào mới phải?

Mộ Diệc Thần giao Vương Tiểu Thái cho sở trưởng trại tạm giam để xử lý, sau đó lập tức rời khỏi trại giam. Trên đường đi, anh nhận được cuộc gọi đến từ bà Mộ, bà ấy hỏi về chuyện của Tô Vũ Đồng.

Những gì ngày hôm nay tìm hiểu được, anh đều nói hết cho mẹ của mình, còn nói thêm với bà ấy rằng anh sẽ đi tìm Cố Xuân Mính ngay bây giờ.

Bà Mộ nghe xong, lập tức nói: "Mẹ đi với con!"

Những ân oán của đời trước, vốn dĩ bà ấy không muốn dính líu đến thế hệ sau. Cho nên đến tận bây giờ, bà ấy chưa bao giờ kể cho Mộ Diệc Thần về quan hệ giữa bà ấy và Cố Xuân Mính lúc đó.

Thế nhưng hiện tại, giống như chỉ có một mình bà ấy nghĩ như vậy, Cố Xuân Mính không nghĩ như thế. Nếu như vậy, bà ấy cũng không giấu diếm được bất cứ điều gì nữa.

Mộ Diệc Thần nghe thấy mẹ mình nói cũng muốn đến gặp Cố Xuân Mính, anh nói: "Vậy thì để con qua đón mẹ đi cùng."

Bà Mộ và Cố Xuân Mính đã chiến đấu hơn nửa đời người, đối với bà ta, bà ấy hiểu rõ, lần này đi cùng Mộ Diệc Thần cũng không có vấn đề gì.

"Được!"

Bà Mộ đồng ý, trong lòng đã sẵn sàng để chiến đấu.

Biệt thự ở Thành Tây của nhà họ Cố.

Cố Xuân Mính nghe thấy quản gia đến báo, nói rằng bà Mộ và Mộ Diệc Thần muốn gặp, bà ta cười lạnh nói: "Để bọn họ vào đi."

Quản gia nghe xong thì lập tức đi ra ngoài mời bà Mộ và Mộ Diệc Thần vào nhà. Chỉ trong chốc lát, hai người đã có mặt ở phòng khách.

"Jenny Mộ, vị khách quý của chúng tôi! Cũng đã gần hai mươi năm rồi bà chưa tới nhà tôi rồi!"

Cố Xuân Mính nhìn bà Mộ rồi nở nụ cười, thế nhưng trong lúc cười lại lộ rõ sự lạnh nhạt và giễu cợt.

Bà Mộ nhìn nụ cười dối trá của bà ta rồi nói: "Cố Xuân Mính, lần này tôi tới đây không phải để làm khách quý!"

Vốn dĩ sau khi nghỉ hưu, bà ấy cũng không có ý định gặp lại Cố Xuân Mính. Thế nhưng lần này Cố Xuân Mính thực sự quá đáng, bà ấy không thể không đến.

Cố Xuân Mính nở một nụ cười giễu cợt, mỉa mai nói: "Vậy lần này bà đến đây có chuyện gì sao? Ở đây cũng không người đàn ông để cho bà cướp đi đâu!"