Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 331



Trên đường trở về nhà họ Mộ, Mộ Diệc Thần nhận được một cuộc gọi từ Tần Hồng Vũ.

"Tổng giám đốc Mộ, có manh mối rồi!"

Mộ Diệc Thần nghe được tin đã tìm ra manh mối thì rất vui mừng, "Mau nói đi!"

Nghe thấy sự phấn khích trong giọng nói của sếp, Tần Hồng Vũ vội vàng đáp: "Hôm nay có một cô gái ở công ty luật chúng tôi đã dùng app taxi ở gần văn phòng gọi xe, khi trò chuyện với tài xế, tài xế nói đêm hôm đó anh ấy chạy xe, nhìn thấy nửa đêm có người lén la lén lút ở gần văn phòng, anh ấy chạy hết mấy con phố rồi vẫn nhìn thấy người đó. Video hành trình trong ô tô của anh ấy đã bị che lại, chúng tôi không thể tìm thấy video, nhưng tôi đã vẽ phác thảo người đó theo mô tả của anh ấy."

Mộ Diệc Thần nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, nói: "Vẽ thêm vài bức nữa, thưởng cao cho người tìm được hắn! Đúng rồi, gửi cho tôi một bức."

Anh muốn cho Tô Vũ Đồng xem.

Cô ấy nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.

"Vâng, tổng giám đốc Mộ."

Tần Hồng Vũ nói xong lập tức cúp điện thoại, sau đó dùng điện thoại di động chụp một tấm hình vẽ nghi phạm theo lời của lái xe, gửi cho Mộ Diệc Thần.

Sau khi Mộ Diệc Thần nhận được nó, anh lập tức đến trại giam.

Kể từ sau vụ Vương Tiểu Thái bị đánh, những người trong trại tạm giam đều rất lễ phép với Tô Vũ Đồng, cô ở đây ngoại trừ không được ra khỏi cổng trại giam thì làm gì cũng không bị ai quản.

Sở trưởng trại tạm giam còn ân cần đến gặp cô ba lần một ngày, hỏi han nồng nhiệt, vì sợ cô bỏ quên mình.

Thấy sở trưởng siêng năng như vậy, Tô Vũ Đồng liền hỏi mượn máy tính của anh ta, cô cách ly với thế giới bên ngoài hơn một tuần nay rồi, rất muốn xem tình hình thị trường chứng khoán của Tô thị.

Sở trưởng nghe xong liền đồng ý, trực tiếp mời cô đến văn phòng của mình, để cô tùy ý sử dụng.

Khi Mộ Diệc Thần đến, Tô Vũ Đồng đang xem thị trường chứng khoán, thấy cổ phiếu của Tô thị giảm mạnh như vậy cô rất lo lắng.

Thấy cô lo lắng, Mộ Diệc Thần bước tới tắt máy, nói: "Bây giờ em lo lắng cũng vô ích, anh cho em xem một thứ hữu ích."

Tô thị bây giờ còn có Diêm Tịnh và Hồ Hạ, họ cứ lần theo dấu vết của người đứng sau mua cổ phiếu là được, vụ án bây giờ đã có manh mối, chỉ cần vụ án trên công trường không liên quan gì đến nhà họ Tô thì mọi thứ không thành vấn đề.

"Diệc Thần, anh muốn cho em xem cái gì?"

Tô Vũ Đồng thấp thỏm nhìn Mộ Diệc Thần, bây giờ điều mà cô lo lắng nhất đó chính là công ty.

"Chân dung nghi phạm trong vụ án toà nhà văn phòng."

Mộ Diệc Thần nói xong, anh mở điện thoại và đưa cho Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng nghe được hai chữ nghi phạm liền kích động, nhanh chóng nhận lấy điện thoại.

Khi nhìn rõ người trong ảnh, cô ngạc nhiên nói: "Đây không phải là Dương A Xương sao?"



Khi anh ta, Lâm Na và Diệp Nhẫn bắt tay với nhau hại cô, sau đó không phải đã bị bỏ tù rồi sao?

Tại sao lại được thả ra nhanh như vậy chứ?

Mộ Diệc Thần chưa từng gặp A Xương, nhưng khi nhìn thấy Tô Vũ Đồng ngạc nhiên như vậy, anh lập tức hỏi: "Em biết anh ta?"

Tô Vũ Đồng gật đầu: "Đúng vậy, anh còn nhớ chuyện năm trước em và Hồ Hạ bị người ta hãm hại không? Chính là người này đã đánh thuốc mê em!"

Mộ Diệc Thần nghe vậy lập tức nói: "Mau đưa điện thoại cho anh, anh sẽ nói cho Tần Hồng Vũ."

Anh đương nhiên nhớ chuyện đó. Biết được tên hắn ta thì dễ làm việc hơn rồi.

"Ừm." Tô Vũ Đồng vội vàng đưa điện thoại di động cho Mộ Diệc Thần, Mộ Diệc Thần nhanh chóng gọi điện thoại cho Tần Hồng Vũ.

Sau khi điện thoại được kết nối, Mộ Diệc Thần nói với Tần Hồng Vũ: "Người đó là Dương A Xương, chắc hẳn anh không xa lạ gì, hai năm trước anh đã xử lý vụ án của anh ta."

Tần Hồng Vũ vừa nghe xong, lập tức nghĩ lại, hình như đúng là có chuyện như vậy thật, anh ta nhanh chóng nói với Mộ Diệc Thần: "Tổng giám đốc Mộ, thực sự rất xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy nữa."

Anh ta thậm chí còn quên mất người này, nếu không phải sếp nhắc nhở, anh ta lại phải lãng phí thời gian đi điều tra rồi.

"Được rồi, mau đi tìm anh ta đi, thời gian hầu tòa không còn nhiều nữa đâu."

Bây giờ Mộ Diệc Thần không có thời gian bận tâm đến anh ta, anh chỉ muốn đưa Tô Vũ Đồng ra khỏi đây sớm hơn, trả lại sự trong sạch cho cô.

"Vâng, tổng giám đốc Mộ."

Sau khi Tần Hồng Vũ cúp điện thoại, anh ta đi lấy thông tin của Dương A Xương, tổ chức người đi tìm hắn.

Mộ Diệc Thần vừa đặt điện thoại xuống, Diêm Tịnh lại gọi tới.

"Tổng giám đốc Mộ, người đứng sau vụ mua cổ phiếu, chúng tôi đã tìm ra được rồi!"

"Đó là ai?" Mộ Diệc Thần cau mày hỏi.

Ở Giang Thành, không ai không biết chuyện Tô Vũ Đồng là người ở dưới trướng của anh, vậy mà vẫn có người to gan đến mức dám động vào cổ phiếu của Tô thị.

Diêm Tịnh đáp: "Tô Thành Kiệt!"

Mộ Diệc Thần nghe thấy ba chữ này thì hơi kinh ngạc, "Tô Thành Kiệt? Không phải, ông ta điên rồi à? Cô chắc chắn chính là ông ta sao? Không có người khác đứng sau sao?"

Người bị hại là Tô Vũ Đồng, anh nhất định phải thận trọng, phải điều tra rõ ràng, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Tô Vũ Đồng cũng rất ngạc nhiên khi nghe Mộ Diệc Thần nhắc đến Tô Thành Kiệt, cô nghĩ mình đã đánh bại ông ta rồi nhưng không ngờ ông ta lại quay lại.

Diêm Tịnh trả lời chắc nịch: "Tổng giám đốc Mộ, tôi chắc chắn đó là ông ta. Ông ta không điên, tôi và Hồ Hạ đã bí mật theo dõi ông ta từ lâu. Khả năng tư duy và hành vi của ông ta không có vấn đề gì. Không chỉ như vậy, ông ta còn đặc biệt cẩn thận, mỗi một nơi ông ta chỉ ở một đêm. Ông ta vừa nhận phòng tại khách sạn Thái Phương ở Hoàn Ninh. Anh có muốn hành động không?"

Tô Thành Kiệt, ông già xảo quyệt này, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đêm dài lắm mộng.



"Lập tức kiểm soát chỗ ông ta ở cho tôi, lát nữa tôi sẽ qua."

Bây giờ hành động của Tô Vũ Đồng bị hạn chế, anh nhất định phải điều tra thay cô, Tô Thành Kiệt lấy tiền ở đâu ra để mua cổ phiếu?

"Vâng, tổng giám đốc Mộ!"

Diêm Tịnh trả lời rồi lập tức cùng Hồ Hạ và một số vệ sĩ đi đặt phòng ở đối diện phòng Tô Thành Kiệt, thuận tiện hơn cho việc theo dõi.

Mộ Diệc Thần cúp điện thoại, nói với Tô Vũ Đồng: "Anh sẽ lo liệu mọi chuyện, em cứ yên tâm ở trong này, đừng lo lắng gì cả."

Thấy cô lo lắng, anh cảm thấy rất đau lòng. Anh sẽ giúp cô giải quyết mọi việc.

"Vâng!" Tô Vũ Đồng gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cảm giác có ai đó để dựa vào thật tốt!

Sau khi Mộ Diệc Thần rời khỏi trại giam, anh đưa Tiểu Phương và Tiểu Viên đến thẳng khách sạn Thái Phương.

Khi Diêm Tịnh và Hồ Hạ nhìn thấy Mộ Diệc Thần đi cùng với vệ sĩ, họ lập tức chào một cách cung kính, "Tổng giám đốc Mộ."

Mộ Diệc Thần nhìn họ, hỏi, "Tô Thành Kiệt ở đâu?"

Diêm Tịnh trả lời: "Ở ngay phòng đối diện 1206, chúng tôi luôn theo dõi ông ta, chưa từng rời khỏi vị trí."

"Tốt lắm, đi thôi!"

Mộ Diệc Thần nói xong, anh dẫn một nhóm người đến phòng 1206 ở phía đối diện.

Khi đến cửa, Diêm Tịnh lập tức gõ cửa, Tô Thành Kiệt nghe thấy tiếng gõ cửa liền cảnh giác hỏi, "Ai thế?"

Diêm Tịnh đáp: "Xin chào, tôi là phục vụ phòng!"

Tô Thành Kiệt trả lời: "Tôi không cần phục vụ phòng, mau cút đi!"

Nghe được câu trả lời của ông ta, Mộ Diệc Thần nhìn Tiểu Phương, lạnh lùng nói: "Phá cửa cho tôi!"

"Vâng, tổng giám đốc Mộ."

Tiểu Phương nhận được lệnh, lùi lại vài bước, giơ chân lên đá, cánh cửa "ầm" một tiếng liền bị đá tung ra.

Tô Thành Kiệt đang ngồi uống rượu trên sô pha bị tiếng động đột ngột này làm cho giật mình, quay đầu lại liền thấy Mộ Diệc Thần mang theo một đám người vênh váo bước vào.

Mộ Diệc Thần lạnh lùng nhìn Tô Thành Kiệt, giọng điệu lạnh lùng, "Tô tổng, đã lâu không gặp!"

Tô Thành Kiệt không ngờ Mộ Diệc Thần đột nhiên xông vào, tay cầm ly rượu hơi siết chặt, nói: "Tổng giám đốc Mộ gióng trống khua chiêng như vậy là có ý gì?"