Chu Lệ Đồng nhìn thấy dáng vẻ của mình như vậy, cô ta làm gì còn có tâm trạng đặt vé máy bay nữa chứ.
Tô Vũ Đồng trong ảnh vừa rồi trong sáng xinh đẹp, xinh xắn dễ thương, nhưng trông cô ta lại thế này, người mù cũng biết nên chọn ai!
Đã trải qua nhiều lần như vậy, cô ta sẽ không bao giờ đánh một trận bất an nữa.
Mộ Diệc Thần không còn cảm thấy thương hại cô ta nữa rồi, muốn cướp lại anh cũng không thể dùng thủ đoạn cũ được nữa, cô ta phải xuất hiện trước mặt anh với trạng thái tốt nhất.
Tiểu Dương nghe cô ta nói vậy, khóe miệng lạnh lùng giật giật một cái, xoay người rời đi.
Vốn dĩ ca phẫu thuật này cô ta không cần cạo hết tóc, là anh đã yêu cầu bác sĩ cạo cho cô ta.
Chu Lệ Đồng này quá phiền phức, đừng tưởng anh không biết cô ta vội về làm gì, sếp đăng bài lên Facebook anh cũng nhìn thấy rồi.
Sếp đối xử tốt với anh, Vũ Đồng lại là bạn tốt của anh, anh tuyệt đối sẽ giúp Chu Lệ Đồng.
Cô ta muốn về thì cũng phải đợi tóc mọc dài lại đã!
Chu Lệ Đồng, cô cứ từ từ mà đợi đi!
Trong nước, nhà của Cung Thiếu Dương.
Buổi trưa Trần Nghiên Nghiên đã ngủ quá nhiều, buổi tối không ngủ được nữa, sau khi xem vòng bạn bè bằng điện thoại của mình, cô ấy lấy điện thoại di động của Cung Thiếu Dương, tùy ý xem.
Lướt qua vòng bạn bè của Mộ Diệc Thần, thấy Tô Vũ Đồng đang ăn món sườn cừu rất thơm, cô ấy chạm vào cái bụng hơi nhô lên của mình, nuốt khan nói với Cung Thiếu Dương, người đang đọc sách bên cạnh cô ấy, âu yếm: "Ông xã, em và cục cưng muốn ăn sườn cừu!"
Phản ứng ốm nghén đã được cải thiện, bây giờ cô ấy muốn ăn tất cả những gì cô ấy thấy.
Cung Thiếu Dương nghe nói cô ấy muốn ăn sườn cừu, kiểm tra thời gian trên điện thoại, đã mười giờ tối, nói với cô: "Bà xã, lúc này mà đi người ta cũng đóng cửa rồi, ngoan, ngày mai đi nhé, bây giờ ông xã đi nấu một ít mì cho em có được không?"
Anh không thể để cho cục cưng lớn của mình đói được. Mặc dù bây giờ không thể ăn sườn cừu, nhưng trong nhà vẫn có mì.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Cung Thiếu Dương nói vậy liền mếu miệng, sờ sờ bụng của mình, nói: "Cục cưng, tủi thân một chút, ngày mai chúng ta đi ăn nhé."
Thấy cô đang dỗ dành đứa trẻ, Cung Thiếu Dương cười xoa đầu cô, đứng dậy đi nấu mì cho cô.
Nhìn thấy Cung Thiếu Dương đã đi khỏi, Trần Nghiên Nghiên cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tô Vũ Đồng, "Vũ Đồng, cậu ăn sườn cừu mà không gọi tớ, tớ nhìn mà phát thèm đấy, nửa đêm thế này sao tớ chịu nổi chứ."
Kể từ khi mang thai, nếu không thể ăn được cái gì đó, cô ấy sẽ luôn nghĩ tới nó.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, có chút bối rối, "Làm sao cậu biết tớ đã ăn sườn cừu?"
Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy tin nhắn này của cô thì lập tức mỉm cười, "Hỏi sếp Mộ nhà cậu ý!"
Cũng buồn cười thật, mỗi lần Mộ Diệc Thần bộc lộ tâm trạng, sao lại luôn cõng theo Vũ Đồng?
Tô Vũ Đồng đọc xong tin nhắn, lập tức tìm đến vòng bạn bè, thấy Mộ Diệc Thần thật sự chụp trộm mình, liền mỉm cười gọi cho Trần Nghiên Nghiên: "Bạn thân yêu, nếu cậu muốn ăn thì ngày mai tớ đưa cậu đi ăn."
Cô cũng từng mang thai, cô đặc biệt có thể hiểu được cảm giác của Nghiên Nghiên.
Hồi đó cô điều kiện có hạn, nhưng Nghiên Nghiên đã cố gắng hết sức đưa cho cô đồ ăn, bây giờ cô ấy muốn ăn gì cô đều sẽ đáp ứng cô ấy.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy câu này của cô liền vui mừng không thôi, "Vũ Đồng, cậu thật tốt!"
Đã lâu rồi hai cô không ăn cơm với nhau, ngày mai có cô ăn cùng, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Trần Nghiên Nghiên, Tô Vũ Đồng cười nói: "Hẹn nhau rồi đó, chiều mai chúng ta gặp nhau."
Sau này cô ấy muốn ăn gì, cô sẽ đưa cô ấy đi, nhất định sẽ khiến cô ấy trở thành bà bầu hạnh phúc nhất trên đời.
Trần Nghiên Nghiên trả lời: "Ừm! Không gặp không về!" Sau đó cô ấy cúp điện thoại.
"Không gặp không về với ai đấy em?"
Cung Thiếu Dương bê tô mì trứng bước vào, trên khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười.
Vừa nãy còn có dáng vẻ tủi thân, sao quay đầu lại đã cười hạnh phúc như vậy rồi?
Trần Nghiên Nghiên cười đáp: "Vũ Đồng nói ngày mai đi ăn sườn cừu cùng với chúng ta!"
Cung Thiếu Dương nghe thấy hoá ra là như vậy, cười đem mì đưa cho cô, "Cẩn thận nóng."
Từ lúc cục cưng lớn của anh mang thai đã tăng cảm giác thèm ăn, nhìn thấy cô trắng trẻo mập mạp lên, anh rất vui vẻ.
Trần Nghiên Nghiên bê lấy tô mì, ngửi thử rồi cười khen: "Ông xã của em khéo tay quá, thơm quá nha."
Có thể ăn được bát mì do chính tay đại thiếu gia nhà họ Cung bác sĩ nổi tiếng của Giang Thành làm, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Lúc trước cô ấy căn bản không dám nghĩ mình sẽ kết hôn với anh ấy.
Nghe được lời khen của cô, vẻ mặt của Cung Thiếu Dương tràn đầy mãn nguyện, "Bà xã, chỉ cần em thích là được, mau ăn đi."
Sau này anh nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa để chăm sóc tổ ấm nhỏ của họ, giúp cô vui vẻ và hạnh phúc hơn.
Để mẹ anh thấy, không có sự chúc phúc của bà, họ vẫn sống rất tốt.
Trần Nghiên Nghiên cười nói: "Vâng!" Sau đó cô ấy cầm đũa lên ăn.
Tài nấu nướng của Cung Thiếu Dương không được tốt lắm, nhưng đây là món mì ngon nhất mà cô từng ăn vì nó tràn ngập hương vị tình yêu.
Cung Thiếu Dương hạnh phúc nhìn cô ấy ăn, cười nói: "Anh đi rót cho em cốc nước."
Trần Nghiên Nghiên cười gật đầu.
Một cuộc sống bình thường mới là hạnh phúc nhất, Trần Nghiên Nghiên rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Ông trời ơi, cảm ơn ông đã cho tôi gặp anh ấy.
Chiều ngày hôm sau, Tô Vũ Đồng tan làm xong liền gọi điện cho Mộ Diệc Thần, nói với anh tối nay có hẹn đi ăn với hai người nhà Nghiên Nghiên, bảo anh về nhà đón Niên Niên.
Mộ Diệc Thần đương nhiên hài lòng, vì vậy anh đón Niên Niên xong liền đi đón cô.
Niên Niên vừa nghe thấy được đi ăn với Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương liền vui vẻ không thôi.
Khi cả nhà ba người đến, Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương cũng đến rồi, mọi người chào hỏi rồi cười vui vẻ cùng nhau bước vào nhà hàng.
Ngày hôm nay có rất nhiều người, vì vậy họ chỉ đơn giản gọi món thịt cừu nướng nguyên con.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện quanh bàn, khi họ đang vui vẻ thì điện thoại di động của Mộ Diệc Thần đổ chuông.
Anh lấy ra, thấy Chu Lệ Đồng gọi điện, anh liền tắt máy.
Cô ta ở bên đó có Tiểu Dương, anh không cần bận tâm.
Tô Vũ Đồng thấy anh tắt điện thoại di động, cô đang định hỏi anh là ai thì điện thoại di động của cô vang lên.
Mộ Diệc Thần nghe thấy điện thoại di động của cô đổ chuông, anh nghĩ đó là Chu Lệ Đồng, nên anh nói một cậu, đừng trả lời.
Hiện tại họ đang rất hạnh phúc, anh không muốn những người không liên quan làm phiền.
Tô Vũ Đồng cười nói: "Nhìn cũng chưa nhìn, sao lại không nghe."
Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra, nhìn trên màn hình, thấy Ngải Mễ gọi đến, cô cười với Mộ Diệc Thần, "Là Ngải Mễ."
Nghe thấy không phải là Chu Lệ Đồng, anh không nói gì nữa.
Thấy anh không ngăn cản, Tô Vũ Đồng mỉm cười trả lời điện thoại, "Alo, Ngải Mễ."
Ngải Mễ nghe thấy giọng nói của cô, kích động nói: "Vũ Đồng, tổng giám đốc Mộ có đi cùng cô không? Tại sao điện thoại của anh ấy lại tắt máy, tôi có việc rất quan trọng cần báo cáo."
"Anh ấy ở bên cạnh tôi, cô chờ một chút."
Tô Vũ Đồng nói xong liền đưa điện thoại cho Mộ Diệc Thần, "Ngải Mễ nói có chuyện quan trọng muốn báo cáo với anh."
Mộ Diệc Thần nghe vậy lập tức cầm điện thoại, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Ngải Mễ nghe thấy giọng của anh, vội vàng nói: "Tổng giám đốc Mộ, không ổn rồi, chiếc xe năng lượng mới của chúng ta có vấn đề. Một người dùng mới mua xe hôm nay, khi đang lái xe năng lượng mới trên đường, chiếc xe đột nhiên xảy ra hiện tượng bốc cháy tự nhiên, người bị thương nặng, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện Dung Hợp rồi!"