Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 345: Mời bà chủ xem qua



Mộ Diệc Thần mỉm cười, trong đáy mắt lại xuất hiện có một tia chết chóc đáng sợ, “Cố Triều Tịch, hai chuyện này đều do mẹ anh làm ra, người bị thương là người phụ nữ của tôi và người của công ty tôi, bây giờ anh hỏi tôi lời đó có phải là quá buồn cười rồi không?”

Cố Triều Tịch nghe anh nói vậy thì không nói nên lời, cả người đều cứng lại.

Mộ Diệc Thần thấy anh ta không nói chuyện, trực tiếp ngắt điện thoại.

Lúc này Tô Vũ Đồng bưng một bát canh nhân sâm bước vào phòng đọc sách của anh, mỉm cười với anh, “Diệc Thần, gần đây anh vất vả rồi, uống bát canh nhân sâm bồi bổ đi.”

Thời gian trước anh bận chuyện của cô, bây giờ lại gặp chuyện phiền lòng, đã muộn thế này vẫn còn gọi Diêm Tịnh và Ngải Mễ đến nhà để họp, cô sợ tình trạng sức khoẻ của anh sẽ sa sút.

Hiện tại đang là thời khắc nguy cấp, anh tuyệt đối không thể gục được.

Mộ Diệc Thận nhận bát canh, đặt nó xuống bàn đọc sách rồi nhìn cô, duỗi tay ra, “Qua đây.”

Tô Vũ Đồng mỉm cười nắm lấy tay anh, hỏi: “Làm cái gì?”

Mộ Diệc Thần kéo cô ôm cô vào trong lòng, đặt đầu ngả lên vai cô, “Uống nhân sâm bổ cơ thể, em bổ tim.”

Đúng vậy, cho dù đối diện với cục diện như thế nào, chỉ cần có cô ở bên cạnh anh, anh đều cảm thấy bản thân tràn đầy sức lực.

Vậy nên bất kỳ sản phẩm bổ dưỡng nào cùng đều không thể thay thế được.

“Mồm mép láu lỉnh.”

Tô Vũ Đồng hờn dỗi nói một câu, tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng anh.

Cảm giác cô dựa vào lòng, khoé miệng của anh lập tức trở nên rạng rỡ hơn, thì thầm bên tai cô một câu, “Vậy em có muốn nếm thử sở trường mồm mép láu lỉnh mà anh đã luyện ra vì em không?”

Tô Vũ Đồng đỏ mặt, dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực anh, “Đừng đùa nữa, mau uống canh đi, em đi xem Niên Niên.”

Tên này thật là, công việc đã vô cùng bận rộn rồi mà anh lại có thể an nhàn thoải mái trêu ghẹo cô.

Mộ Diệc Thần bắt nắm đấm của cô, hôn lên mu bàn tay cô, cười nói: “Niên Niên cũng đã lớn rồi, thằng bé sẽ tự ngủ, ở bên cạnh anh được không?”

Bây giờ anh càng ngày càng không rời xa được cô.

Thật muốn trở thành như một chú chuột túi, đi đâu cũng đặt cô vào trong túi của mình.

Tô Vũ Đồng cười nói: “Chúng ta còn thời gian cả đời, tuổi thơ của Niên Niên sắp hết rồi, em tất nhiên phải ở bên cạnh nó trước, anh uống canh đi rồi nghỉ ngơi, đợi Niên Niên ngủ rồi em sẽ về phòng.”

Lúc nhỏ cô hy vọng nhất là được ở cùng với bố mẹ buổi tối, bây giờ cô ở bên cạnh con mình, tất nhiên không để cho thằng bé hối tiếc cái gì.

Nghe cô nói câu còn thời gian cả đời, trong lòng Mộ Diệc Thần có một cảm giác không thể diễn tả được, rất mãn nguyện, rất hạnh phúc và rất ngọt ngào.



Cảm xúc đan xen trong lòng anh, Mộ Diệc Thần cười rất ấm áp, nói: “Vậy chúng ta cùng ở bên cạnh thằng bé đi, hình như ba người nhà chúng ta cũng đã lâu không ngủ với nhau rồi.”

Niên Niên không chỉ muốn ở bên mẹ, mà cậu bé còn muốn ở bên bố nữa.

Nghe anh nói vậy, Tô Vũ Đồng nói: “Được đó, Niên Niên nhất định sẽ rất vui, em đợi anh, anh uống canh trước đi.”

“Được.”

Mộ Diệc Thần nói xong thì xoay người bưng bát canh lên uống.

Vì có thêm hương vị tình yêu nên cái đắng vốn có của canh nhân sâm lại không còn nữa, mà anh lại cảm thấy rất ngọt.

Anh càng uống lại càng thấy ngon, chẳng mấy chốc đã uống sạch sành sanh.

Tô Vũ Đồng nhìn khuôn mặt thỏa mãn của anh, mỉm cười nói: “Nếu như anh thích thì sau này em sẽ thường xuyên nấu cho anh.”

Có thể tự tay nấu bát canh cho người mình yêu, cô rất hạnh phúc, bằng lòng làm cho anh ăn cả đời này.

“Rất thích!”Mộ Diệc Thần đáp.

Đôi mắt lạnh lẽo những ngày qua trong phút chốc đã tràn đầy sự ấm áp mê hoặc lòng người.

Tô Vũ Đồng nhìn anh từ ông vua kinh doanh lạnh lùng từng bước từng bước trở thành dáng vẻ như hôm nay, trong lòng lại cảm thấy có chút tự hào về thành tựu này của mình, nụ cười trở nên dịu dàng.

Mộ Diệc Thần thấy cô nhìn anh như vậy, đáp lại cô bằng ánh mắt thâm tình.

Hai người không nói gì, lúc này tâm hồn lại cùng chung một nhịp điệu, nắm tay nhau đi về phòng Niên Niên.

Ba người ngủ trên giường vô cùng ấm áp, còn Cố Xuân Mính thì lại ngồi trên tấm phản trong cục cảnh sát vừa lạnh lẽo vừa vô cùng khó ngủ.

Cố Triều Tịch đến nộp tiền bảo lãnh đưa bà ta ra, nhưng không biết Mộ Diệc Thần đã làm cách gì mà anh ta lại không thể bảo lãnh cho bà ta ra ngoài.

Cả đời này của bà ta, đây là lần đầu tiên qua đêm ở nơi như thế này, thực sự không ngủ được.

Không chỉ vì nỗi bấp bênh trong lòng, mà còn vì côn trùng trong này quá nhiều!

Trên tay trên chân trên mặt bà ta đều bị cắn với mức độ khác nhau, đỏ hết cả lên, từng con từng con chen chúc, loại ngứa này khiến bà ta không cách nào hình dung được, chỉ có thể gãi không ngừng, gãi đến khi da thịt sắp chảy máu rồi mà bà ta vẫn tiếp tục.

Giày vò cả một đêm, cuối cùng cũng tới sáng.

Bà ta là một người sống vô cùng tinh tế, mỗi sáng đều sẽ rửa mặt, mỗi ngày mặc một bộ quần áo khác nhau, nhưng ở trong này đừng nói là tắm, bà ta muốn rửa cái mặt thôi cũng không được, điều khiến bà ta khó nhịn nhất là răng cũng không được đánh, bồn cầu bốc mùi thối khiến bà ta không dám đi vào dù chỉ một bước.



Cảm giác của bà ta lúc này giống như từ thiên đàng bước xuống một hố sâu địa ngục, vô cùng khổ cực.

Đây mà là nơi cho người sống sao!

Trong lúc bà ta khó chịu thì bà ta lại bị cảnh sát gọi, ra đến phòng gặp mặt, bà ta nhìn thấy Cố Triều Tịch dắt theo Cố Nhã Nhã và luật sư tới.

Cố Nhã Nhã nhìn mẹ mình chỉ qua một đêm đã trở thành bộ dạng tàn tạ như vậy, đau lòng không thôi, khoé mắt cũng đỏ lên, kích động hỏi: “Mẹ, có phải bọn họ ngược đãi mẹ không?”

Cố Xuân Mính nhìn Cố Nhã Nhã sắp khóc tới nơi, trong lòng rất khó chịu, nhìn sang Cố Triều Tịch oán trách: “Con làm như thế nào, tại sao mẹ vẫn ở trong này?”

Rốt cuộc có phải là anh ta coi thường mạng sống của bà ta, cho dù Mộ Diệc Thần có động tay động chân thì lẽ nào anh ta không còn cách nào khác?

Bà ta không muốn ở nơi này thêm giây phút nào nữa.

Cố Nhã Nhã nghe thấy anh trai bị mẹ oán trách, lập tức giải thích thay Cố Triều Tịch: “Mẹ, anh đã tìm Mộ Diệc Thần nhưng anh ta đưa ra điều kiện hà khắc, anh rất khó xử.”

Không phải anh trai không muốn cứu mà là không có cách nào cứu.

Cố Xuân Mính nghe nói Mộ Diệc Thần đưa ra điều kiện, ánh mắt sáng lên, lập tức hỏi: “Anh ta đưa ra điều kiện gì?”

Chỉ cần có cơ hội thương lượng, bà ta có thể nhanh chóng ra ngoài.

“Mẹ, cái này, cái này không tiện nói.”

Cố Nhã Nhã nhìn thấy hai tên cảnh sát đứng bên ngoài thì không dám nói ra.

Dù sao bây giờ cảnh sát cũng đang điều tra chuyện chiếc xe ô tô năng lượng mới tự bốc cháy, nếu như cô ta nói rồi chẳng phải là tự đánh vào mặt nhà mình sao, đối với mẹ không có chút ích lợi nào.

Cố Xuân Mính thấy Cố Nhã Nhã do dự, liền chuyển hướng sang Cố Triều Tịch, “A Tịch, mẹ mặc kệ, nội trong ba ngày này con nhất định phải đưa mẹ ra ngoài.”

Tô Vũ Đồng chẳng qua là bị Vương Tiểu Thái đánh, cô ta không chết, bà ta có tội tình gì đâu!

Mấu chốt là Cố Triều Tịch không để tâm, không nhìn về phía người mẹ này!

Cố Triều Tịch nghe mệnh lệnh mẹ mình nói, lật mặt, nói với luật sư, “Đem thứ sáng nay nhận được, cho phu nhân xem.”

Bà ta làm việc trước sau không tính toán đến hậu quả, bây giờ anh ta để cho bà ta thấy lần này Mộ Diệc Thần đã thật sự đã hành động, không phải bà ta muốn như thế nào thì có thể như thế đó.

Hơn nữa không phải anh ta không muốn cứu mà là lần này bà ta thực sự đã làm những chuyện quá đáng.

“Vâng, tổng giám đốc Cố.”

Luật sư nói xong, lấy từ trong văn kiện công ty ra một bì thư, đặt lên trước mặt Cố Xuân Mính, “Mời bà chủ xem qua.”