Lần này cô còn không thừa nhận mình là người phụ nữ mưu mô à!
Tô Vũ Đồng nhìn thấy phản ứng của anh, đưa tay vòng qua khuỷu tay anh, trong mắt lấp lánh ý cười, đợi anh trả lời cô.
Thấy cô đưa tay qua, đáy mắt Mộ Diệc Thần lộ ra ý cười khiến người ta khó hiểu, nói với cô:
-Đó là đương nhiên, chuyện này nếu không có người đứng ra giải thích, anh tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy rồi.
Hôm nay may mà anh ứng biến kịp thời, nếu không buổi lễ khai trương đang yên lành, sẽ phải biến thành trò cười trong giới thương nghiệp, Tô Vũ Đồng là trợ lý của anh mà.
Chuyện này Tô Thành Kiệt không những phải cho Tô Vũ Đồng một lời giải thích, còn phải nói rõ với anh.
Tô Thành Kiệt nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, trong lòng thấp thỏm, vội vã nói:
-Sếp Mộ tôi qua đang thực ra là muốn xin lỗi anh, trang phục của trợ lý Tô là vợ tôi nhất thời hồ đồ làm hỏng, tôi đã dạy dỗ bà ấy nghiêm khắc rồi.
Ông vốn tưởng không ai biết, chuyện này sẽ biến mất như vậy, nhưng không ngờ lại biến thành thế này.
Mộ Diệc Thần không thích người khác mượn cớ, như vậy chỉ khiến anh bực bội, cách tốt nhất là thành thật giải thích, lấy sự giải quyết khoan nhượng.
Thấy Tô Thành Kiệt vẫn coi như thông minh, bản thân thừa nhận rồi, Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Trợ lý Tô, cô là người trực tiếp bị hai, cô nói phải làm sao?
Quan hệ của Tô Vũ Đồng và Tô Thành Kiệt không tốt, tin rằng cô sẽ đưa ra hình phạt thú vị.
Tô Thành Kiệt không ngờ, Mộ Diệc Thần đường đường là tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Hoa Thành, lại hỏi ý kiến một trợ lý nhỏ, trong lòng lập tức thấp thỏm không yên.
Nếu Tô Vũ Đồng bảo ông xin lỗi trước mặt phóng viên thì phải làm sao?
Cái mặt già nua này của ông còn để được vào đâu nữa?
Tô Vũ Đồng thấy dáng vẻ thấp thỏm của Tô Thành Kiệt, cười nhẹ nhàng, điềm đạm nói:
-Sếp Mộ, cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là bảo ông ta bồi thường rồi!
Tô Thành Kiệt nghe thấy Tô Vũ Đồng bảo ông bồi thường, chứ không phải xin lỗi, trái tim đang bị treo lên lập tức được đặt xuống, hỏi:
-Không biết bộ đồ của trợ lý Tô bao nhiêu tiền? Để thể hiện thành ý xin lỗi của tôi, tôi sẽ đền cô gấp đôi.
Chú chim nhỏ chính là chú chim nhỏ, tầm nhìn đúng là ngắn.
Ông vừa còn thật sự đánh giá cao cô.
Tô Vũ Đồng cười như không cười nhìn ông, chế nhạo nói:
-Ai nói tôi muốn tiền bộ đồ, người vợ hiền của ông hại tôi, muốn đền cũng phải đền tổn thất tinh thần cho tôi!
Bộ đồ có thể đền được bao nhiêu tiền, nếu ông ta đã muốn thể hiện thành ý, thì để ông ta chảy cạn máu đi.
Như vậy cô vui, Mộ Diệc Thần cũng vui.
Lời cô nói vừa dứt, Mộ Diệc Thần lập tức phối hợp nhìn về phía Tô Thành Kiệt, nhướn mày hỏi:
-Lẽ nào trong mắt sếp Tô, trợ lý của tôi còn không quan trọng bằng một bộ đồ à?
Dám ức hiếp người của anh dưới tầm mắt anh, thì nên biết hậu quả.
Tô Thành Kiệt không muốn làm sự việc to lên, vội vã giải thích:
-Không có không có, tôi sao có thể có suy nghĩ này chứ, sếp Mộ tuyệt đối đừng hiểu lầm, vợ tôi làm ra loại chuyện này, vốn là bà ấy không đúng, phí tổn thất tinh thần của trợ lý Tô tôi nhất định sẽ trả.
Anh đã mở miệng rồi, ông dám không đền sao!
Đôi mắt nâu gợn sóng của Mộ Diệc Thần nheo lại, thêm chút ý tứ nói với Tô Vũ Đồng:
-Trợ lý Tô, nói đi, muốn bảo ông ta đền cô bao nhiêu?
Vừa rồi trong xe vì tiền thưởng cô cũng có thể làm trái lương tâm cười với mình như vậy, bây giờ có cơ hội rồi, vậy thì để cô kiếm thêm nhiều chút.
Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần lại có thể phối hợp với mình như vậy, trong lòng đột nhiên xuất hiện một luồng hơi ấm, ung dung cười, đôi mắt sáng lên nhìn nói:
-Tôi là trợ lý của sếp Mộ, hôm nay vì vết rách này mà suýt chút bỏ lỡ công việc, để nhỡ giờ tốt cắt băng, sếp Mộ nói bọn họ nên đền bao nhiêu?
Mộ Diệc Thần có lẽ rất hiểu tài sản của Tô Thị, cái giá anh đưa ra chắc sẽ hợp lý.
Vừa khiến bọn họ không thể đưa ra, lại vừa khiến bọn họ đau khổ.
Tô Thành Kiệt hoàn toàn không ngờ tới, Tô Vũ Đồng lại thông minh như vậy, có thể bảo Mộ Diệc Thần giúp cô thét giá, trên trán lập tức toát ra một lớp mồ hôi.
Mộ Diệc Thần tất nhiên biết Tô Vũ Đồng có ý gì, khóe miệng hơi nhếch lên, nói:
-Danh dự của con gái là vô giá, nếu sếp Tô chỉ cần bồi thường, vậy tùy ý đền cô ấy 30 tỷ đi.
30 tỷ!
Tô Thành Kiệt nghe đến con số này, suýt chút thì ngất đi.
Trong mắt người ngoài Tô Thị vẫn hào nhoáng, nhưng từ sau khi vụ tai tiếng kia của con gái ông xuất hiện, giá cổ phiếu bắt đầu rớt xuống, mấy hạng mục hợp đồng công ty đang tiến hành cũng bị ép ngưng lại, tiền vốn trong thời gian ngắn khó mà thu lại được.
Lần trước Mộ Diệc Thân đưa ông tiền bồi thường đã bù lỗ được phần nào rồi, bây giờ lại chưa lấy được 15 nghìn tỉ tiền đầu tư của anh, Tô Thị bây giờ có chút khó khăn, vốn lưu động không đủ 100 tỷ, nếu phải đưa cô 30 tỷ, vậy việc vận hành của công ty có khả năng sẽ bị đình trệ không thời hạn.
Mộ Diệc Thần thấy sắc mặt của Tô Thành Kiệt, nói với Tô Vũ Đồng một câu:
-Cô thấy sao?
Nghe lời này của anh, Tô Thành Kiệt vội vã mở miệng trước Tô Vũ Đồng, vẻ mặt hòa nhã nhẹ giọng nói với cô:
-Vũ Đồng à, tốt xấu gì chúng ta đều cùng họ Tô, nể mặt ông nội cô, đền cô 30 tỷ đi.
Nhiều hơn nữa, Tô Thị sẽ nguy khốn mất.
Thấy bác trai lúc trước vẫn còn lạnh nhạt, cao ngạo, lúc này lại gọi cả tên cô, còn lôi cả ông nội ra, Tô Vũ Đồng biết cái giá Mộ Diệc Thần thét ra chính là chỗ gần với điểm yếu của nhà họ Tô nhất.
Bỏ đi, cô hận là người một nhà với Tô Thành Kiệt, Tô Thị là tâm huyết của ông nội, trong đó còn có cổ phần của bố mẹ cô, cô cũng không muốn Tô Thị sụp đổ.
Nghĩ đến đây, cô gật đầu nói:
-Vậy nể mặt ông nội, đền tôi 30 tỷ đi!
Mười mấy năm nay, cô chưa lấy bất cứ lợi nhuận gì từ cổ phần của bố mẹ cô, 30 tỷ này coi như lợi tức của bọn họ đưa cho.
Thấy cô đồng ý, Tô Thành Kiệt thở phào một hơi, nói:
-Vậy ngày mai cô đến công ty lấy nhé.
Hôm nay ông đến để tìm cơ hội trèo kéo quan hệ, không hề đem theo chi phiếu.
May mà trong lòng con bé này còn cho ông nội cô, nếu không hôm nay Tô Thị bị hủy hoại trong tay ông rồi.
Tô Vũ Đồng không hề muốn đến Tô Thị, nói:
-Công ty tôi sẽ không đến, tối năm tôi sẽ tới nhà họ Tôi lấy, tiện thăm ông nội luôn.
Đợi 4 tháng, cô vẫn đang tìm cơ hội để đi thăm ông nội, hôm nay cơ hội đến rồi, tất nhiên không thể bỏ qua.
Tô Thành Kiệt vốn không muốn để Tô Vũ Đồng đi thăm ông cụ, nhưng sợ không đồng ý với cô sẽ thay đổi khoản bồi thường, nên cũng đồng ý:
-Được thôi, vậy tốt nhất cô đến trước 9 giờ, sau 9 giờ ông nội cô ngủ rồi.
Tô Thành Kiệt đồng ý rồi, trong lòng Tô Vũ Đồng rất vui mừng, nói với ông:
-8 giờ tôi nhất định sẽ tới!
Thỏa thuận xong, Tô Thành Kiệt thầm thở phào một hơi, nhìn Mộ Diệc Thần nói:
-Sếp Mộ, tôi đi trước.
-Ừm!
Mộ Diệc Thần không nóng không lạnh đáp một tiếng, đối với việc ông ta đi giao lưu không có chút hứng thú gì.
Sau khi Tô Thành Kiệt đi, Tô Vũ Đồng lập tức buông cánh tay của Mộ Diệc Thần ra, một mình cười trộm, trong lòng đang tính mua cho ông nội chút đồ gì đó.
Mộ Diệc Thần thấy cánh tay mình trống trải, hơi nhíu mày, sau đó vô cùng không vui ghé sát mặt cô nói:
-Sao thế, lợi dụng xong rồi!
Anh đã giúp cô xẻo một miếng thịt trên tay của Tô Thành Kiệt đó!