Tô Vũ Đồng đầu óc tối sầm nhìn anh, cái này muốn coi như cô chưa thấy gì sao?
Mộ Diệc Thần nhìn như không thấy biểu cảm của Tô Vũ Đồng, đưa bàn tay trắng ngần thon dài của anh, lấy một đôi đũa dùng một lần ra bắt đầu xé túi ni lông ra.
Tô Vũ Đông thấy anh đường đường là tổng giám đốc, lại có thể không chê bai mỳ của quán cơm nhỏ này, liền mỉm cười với anh, không so đo chuyện vừa rồi anh uống nước của mình nữa, cũng cần đôi đũa lên.
Lúc cô đang chuẩn bị ăn, thì thấy Mộ Diệc Thần bỏ đũa xuống, khoanh tay nói:
-Tôi không ăn hành, bảo ông chủ làm lại bát khác đi.
Mộ Diệc Thần chú trọng hình tượng, ăn hành sẽ ảnh hưởng đến hơi thở, Tô Vũ Đồng rất hiểu tâm trạng của anh, lập tức bê bát của anh để trước mặt mình.
Nhặt từng chút hành một gắp sang bát của mình, sau khi gặp xong đưa lại bát đến trước mặt anh, nói:
-Tổng giám đốc của tôi, bây giờ đã hết hành, có thể ăn được rồi.
Mỳ bò thông thường ông chủ Lý căn bản sẽ không cho thêm nhiều thịt bò như vậy, những thứ được cho thêm này là lòng tốt của ông chủ Lý, không thể vì mấy cọng hành, mà lãng phí được, anh ấy sẽ đau lòng.
Mộ Diệc Thần vừa thấy Tô Vũ Đồng cẩn thận tỉ mỉ giúp anh nhặt hành ra, đột nhiên nảy sinh cảm giác được người khác yêu thương chiều chuộng, thấy cô bê bát mì qua, lại từ bỏ ý định đổi bát khác, cầm đũa lên ung dung ăn tiếp.
Thấy anh động đũa, Tô Vũ Đông cười, cúi đầu bắt đầu ăn.
Sau khi ăn được một miếng, mặt cô đầy sự hồi tưởng nói:
-Ừm, đây là vị vốn có, sau này nếu ngày nào cũng có thể có một bát mỳ thế này, tôi đã thấy đủ rồi.
Khi đó điều kiện kinh tế cô không tốt, món thịt vốn không ăn nổi, cho nên mỳ thịt bò kho ở đây trở thành món ngon tuyệt vời nhất trong ấn tượng của cô.
Vừa có thể làm no cái bụng còn có thể ăn thịt.
Mộ Diệc Thần nghe được lời này của cô, đũa trong tay hơi ngừng lại.
Một bát mỳ là đủ rồi?
Cô thực sự nghĩ vậy, hay là giả vờ trước mặt anh?
Những người phụ nữ quen biết bên cạnh anh không có đến một người giống như cô.
Bọn họ mỗi ngày không phải bận mua trang sức thì bận mua các loại mỹ phẩm đồ dùng xa xỉ.
Thứ như mỳ thịt bò, bọn họ vốn nghĩ cũng sẽ không nghĩ đến!
Tô Vũ Đồng nhìn Mộ Diệc Thần đang ăn đột nhiên không động đũa nữa, hơi ngẩng đầu hỏi:
-Tổng giám đốc Mộ, mỳ này không hợp khẩu vị của anh à?
Tuy anh không chê bai, nhưng vị giác của anh thì sao?
Cái dạ dày quý giá của anh luôn dùng để chứa sơn hào hải vị, thứ thức ăn đơn giản như này, nhất định rất từ chối.
Nghe thấy cô đang quan tâm đến khẩu vị của mình, ánh mắt của Mộ Diệc Thần sáng lên nói:
-Tuy trình độ không bằng đầu bếp ở nhà hàng 5 sao, nhưng nguyên liệu dùng coi như có lương tâm, không có dầu bẩn, thịt bò cũng vừa lửa.
Nghe thấy lời đánh giá của anh, trong lòng Tô Vũ Đồng lập tức nảy ra suy nghĩ muốn trêu chọc anh, cười gắp cho anh một miếng dưa chua đặc biệt mà ông chủ mang ra trước:
-Sếp Mộ, đây là đồ ăn kèm tôi thích nhất, đảm bảo anh ăn một lần sẽ nhớ cả đời.
Ngay cả ở đây có dầu bẩn không cũng biết, vậy để anh đánh giá thêm thật nhiều.
Nghe cô lời nói mập mờ của cô, Mộ Diệc Thần hứng thú gắp lên cắn một miếng.
Mộ Diệc Thần:
Cả mặt không thể tin nổi.
Răng sắp bị vị chua thấm vào rồi.
Anh lập tức nhổ miếng dưa đó ra, bất mãn nhìn Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng:
-Hì hì!
Bật cười, vội vã chuyển cốc nước hoa hồng chưa uống cho anh.
Mùi vị này thực sự khiến Mộ Diệc Thần không chịu nổi, lập tức cầm lấy cốc ngước hoa hồng uống một ngụm.
Vị chua chát được vị ngọt lấn át, anh bất mãn nhìn Tô Vũ Đồng lần nữa, lạnh lùng lên tiếng:
-Gài sếp như vậy, xem ra cô không cần tiền thưởng một năm nữa rồi.
Cô rõ ràng biết dưa chua như vậy, còn lừa anh ăn, tuyệt đối là cố ý.
Có phải hôm nay anh đối xử với cô quá tốt rồi?
Cô lại dám trêu ghẹo anh!
Tô Vũ Đồng vừa nghe thấy anh muốn trừ tiền thưởng của mình, còn muốn trừ một năm, lập tức sốt sắng:
-Sếp Mộ, đừng mà!
Tuy bản thân bây giờ sắp có 30 tỷ, nhưng ai lại chê tiền tiền đâu.
Lấy tiền thưởng cô có thể mới Nghiên Nghiên ăn cơm, còn có thể mua đồ chơi cho Niên Niên, gửi đồ ngon cho Chân Hy.
Cô có rất nhiều rất nhiều chỗ cần dùng tiền.
-Không trừ cũng được!
Mộ Diệc Thần cười có chút thâm thúy.
Tô Vũ Đồng thấy có thể xoay chuyển tình thế, lập tức nhìn anh, mặt đầy mong đợi.
Chỉ thấy anh chầm chậm đẩy nửa đĩa dưa chua miễn phí đến trước mặt cô, cười như không cười nói:
-Ăn hết nó, thì không trừ.
Tô Vũ Đồng:
Trả thù ác thật!
Bản thân rảnh rỗi làm gì lại đi chọc ghẹo anh.
Lần này phải làm sao?
Lưỡng lự mộ hồi, cô quyết định vì răng của mình, tạm thời phản bội lại nhân phẩm của mình.
Nghĩ đến đây, cô ngước gương mặt nhỏ xinh đẹp của mình lên, nở nụ cười vô cùng nịnh bợ với Mộ Diệc Thần:
-Hi hi, ông chủ, có thể đổi cái khác không?
Mộ Diệc Thần quyết định phải trừng phạt Tô Vũ Đồng, không chút mềm lòng, cũng không nói gì chỉ lắc đầu.
Tô Vũ Đồng:
Hết chiêu rồi, hôm nay không ăn hết chỗ dưa chua này, theo tính cách tên nhỏ mọn có thù ắt báo này, nhất định sẽ ghim cô.
Thôi rồi!
Để sau này có thể thuận lợi làm việc bên cạnh anh, cô quyết định chấp nhận.
Nghĩ đến đây, cô hùng hồn đổ toàn bộ nửa đĩa dưa vào bát của mình, trộn với mỳ thịt bò, nhắm mắt bắt đầu ăn.
Thấy cô ăn, trong đôi mắt đẹp của Mộ Diệc Thần lộ ra ý cười.
Đồ lừa đảo, đấu với tôi à!
Đây chính là kết cục.
Xem cô lần sau còn dám không!
Tô Vũ Đồng ăn dưa xong, chỉ cảm thấy mình giống như uống hết nửa bình giấm ngâm lâu năm vậy, cái đó gọi là chua thấu gan, vội vàng hét về phía nhà bếp một tiếng:
-Ông chủ Lý, thêm một cốc nước hoa hồng.
Cô ăn xong lần này, quyết định sau này sẽ không ăn dưa chua nữa!
-Ha!
Lần này đến lượt Mộ Diệc Thần cười rồi, khoanh tay nhàn nhã nhìn cô, đôi mắt mắt nâu đẹp lấp lánh tràn đầy màu sắc.
Tốc độ của ông chủ lý rất nhanh, nước hoa hồng đã được đưa đến tay Tô Vũ Đồng.
Thật không chịu được nữa rồi, Tô Vũ Đồng cũng không màng gì đến hình tượng nữa, không cần dùng cả ống hút, trực tiếp nhấc cốc lên:
-Ực ực ực!
Uống hết sạch.
Ông chủ Lý thấy cách cô uống như vậy, lập tức nhìn sang đĩa đồ ăn kèm kia, thấy chưa động bao nhiêu, chỉ có đĩa dưa chua để mọi người lấy tự do đặt trên bàn là không còn nữa, anh ngạc nhiên nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Bạn Tô em thật lợi hại đó! Chỗ dưa chua đó đủ cho 4 5 người ăn đấy.
Chỗ dưa chua này ăn từ từ rất có hương vị, còn có thể làm khai vị, ăn giống như cô thế này, lần đầu tiên anh thấy.
Cái này còn chưa đủ chua à?
Ông chủ thấy thương Tô Vũ Đồng một hồi.
Mộ Diệc Thần bị lời nói của ông chủ Lý chọc cười, anh cũng quá thành thật rồi, lại còn bảo Tô Vũ Đồng đã ăn nhiều thế nào, đây không phải là khiến cô nghẹn thêm à?
Quả nhiên Tô Vũ Đồng lập tức rùng mình vì chua.
-Không sao chứ? Có cần canh nóng không, múc cho em một bát để dịu đi.
Ông chủ Lý quan tâm hỏi một chút.
Tô Vũ Đồng suýt chút ợ lên một cái, vội vã dùng tay che miệng, ngượng ngùng cười nói:
-Ông chủ Lý, cảm ơn anh, không cần đâu, chiều bọn em còn có việc, bữa này bao tiền thế?