Kỷ Huân Nhiên muốn cùng Vân Hi đến sở cảnh sát. Lúc này ngồi vào trong xe được Hạ Thanh lái đưa đi.
Chạy được một đoạn thì bỗng nhiên bánh xe bị phát nổ.
Hạ Thanh muốn cho xe tấp vào bên lề thì lại nghe thêm một tiếng nổ nữa. Rất nhanh họ đã phán đoán được là súng nổ gây ra.
Hạ Thanh và đồng nghiệp nữ rút súng ra và lên đạn, quay sang bảo Kỷ Huân Nhiên và Thượng Vân Hi hãy ngồi yên bên trong đợi.
Tình cảnh này khiến Kỷ Huân Nhiên vô cùng lo sợ, bao nhiêu suy đoán hiện lên trong đầu. Thượng Vân Hi tựa như hiểu ra, bấu lấy cánh tay của Huân Nhiên và nói: “Có khi nào... Hoàng Phủ Luật cho người bắt em đi.”
Kỷ Huân Nhiên nhíu chặt chân mày, đó là khả năng mà anh vừa nghĩ đến.
Nhưng mà Hoàng Phủ Luật lựa lúc bọn anh đi cùng đám cảnh sát để ra tay, có phải là quá manh động rồi hay không?
Tiếng súng nổ lại vang lên liên tục, Kỷ Huân Nhiên ôm chặt lấy Thượng Vân Hi cúi đầu xuống, sợ bên ngoài lạc đạn có thể bắn trúng bọn họ. Kính xe vì mấy pha bắn trượt vỡ tung lên. Âm thanh vỡ vụn kinh sợ làm sao.
Họ nghe được có thêm mấy chiếc xe khác chạy tấp cận xe họ, tiếng mở cửa và tiếng bước chân...
Kỷ Huân Nhiên ngước mặt lên nhìn, quả nhiên có thêm băng bọn đến tiếp tay... Còn chưa kịp nghĩ ngợi, cánh mở bị mở toang, Kỷ Huân Nhiên bị một tên chĩa súng khống chế, Thượng Vân Hi đồng thời cũng bị bắt giải đi.
Hạ Thanh và nữ đồng nghiệp vì bị các đối tượng uy hiếp nên không thể không nghĩ đến an nguy của Vân Hi mà chống trả với họ. Chỉ trong tích tắc Thượng Vân Hi đã bị nhóm người đó bắt lên xe và lái đi, vài tên nương theo cửa kính xe bắn trả mấy phát.
Kỷ Huân Nhiên đứng lặng người ở đó, giống như không hề có sức chống cự, trước mặt anh... anh đã để mất Vân Hi.
Khi đám người bắt cóc đó mất dạng, Hạ Thanh và đồng nghiệp không ngừng liên hệ cảnh sát tìm sự hỗ trợ, cũng lấy làm ái ngại trước Kỷ Huân Nhiên nên đã nói lời an ủi với anh: “Chúng tôi nhất định cứu vợ anh ra, anh yên tâm đi.”
“Anh là cảnh sát... cũng đứng đó nhìn bọn người đó bắt cô ấy đi, tôi còn tin tưởng vào anh sao?”
“Anh đứng đây trách tôi cũng vô ích, anh cùng tôi về sở, nói hết những người anh từng gây thù oán, hiềm khích và tình nghi lớn nhất, hỗ trợ chúng tôi tìm ra người đứng sau. Như vậy mới kịp thời cứu vợ của anh an toàn.”
“Được. Mong là anh có thể trong thời gian ngắn nhất cứu cô ấy.”
Cả ba đứng đấy đợi một lúc thì có xe đến đón.
Kỷ Huân Nhiên ngồi ở phòng hỏi cung đợi luật sư và Jay cùng đến. Bấy giờ có cả Rachel.
Hay tin Thượng Vân Hi ngang nhiên bị bắt cóc trước mặt cảnh sát ai nấy đều hốt hoảng. Nhiều phóng viên cũng sớm bắt được tin, không ngừng gây náo loạn bên ngoài.
Kỷ Huân Nhiên thật sự phiền não.
Đợi Hạ Thanh lấy lời khai với cấp trên xong thì quay lại chỗ Huân Nhiên.
“Anh vẫn nghi ngờ Hoàng Phủ Luật?”
“Các anh không ra ngoài đi truy vết đám người đó sao? Giờ nghi ngờ ai cũng bằng thừa.”
“Đồng nghiệp của tôi đang năng nổ công tác bên ngoài... Anh trả lời câu hỏi của chúng tôi đi. Vì sao Hoàng Phủ Luật phải bắt cóc vợ anh? Nếu là uy hiếp anh, thì giữa các người có giao dịch gì? Hay thù oán gì với nhau. Theo như điều tra, Thượng Vân Hi còn có cái tên khác ở Hong Kong, chính là Phong Tiểu Linh. Cô ta từng có hồ sơ hiến tủy cho em gái Hoàng Phủ Luật, đúng lí...”
“Vậy thì các anh tự điều tra đi. Hỏi tôi cũng bằng thừa. Còn nữa, hằng năm doanh nghiệp chúng tôi đóng thuế, các anh bảo vệ người dân kiểu đó sao chứ?”
Kỷ Huân Nhiên nóng nảy cắt ngang.
Hạ Thanh buồn bực kìm xuống cơn phẫn nộ, ánh mắt khó chịu lườm đến vẻ phiền nhiễu của Kỷ Huân Nhiên: “Anh cứ giữ thái độ đó không chịu phối hợp chỉ làm chúng tôi khó khăn trong việc thu thập thông tin. Thượng Vân Hi có thể bị ai bắt cóc nữa không?”
Kỷ Huân Nhiên ôm trán suy nghĩ, bất chợt nhớ ra liền nói: “Còn có Viên Cảnh người thừa kế Viên thị. Hắn mấy lần muốn cưỡng hiếp vợ tôi. Giữa chúng tôi trên thương trường cũng có gay gắt cạnh tranh qua lại.”
“Được. Anh ngồi lại đây. Nếu nhớ ra chuyện gì cứ báo lại với đồng nghiệp của tôi.”
Kỷ Huân Nhiên nhíu mày nói: “Tôi có thể ra nói chuyện với Giám đốc công ty tôi chứ? Chuyện đột ngột như vậy có nhiều việc cần phải bàn giao.”
Hạ Thanh hơi đa nghi vẫn là lên tiếng nhắc nhở Kỷ Huân Nhiên: “Các anh không được tự tung tự tác hành động phá hỏng công tác ứng cứu của cảnh sát đâu. Nếu có bất trắc sẽ đẩy vợ anh vào chỗ nguy hiểm.”
Kỷ Huân Nhiên từ chối trả lời chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Phía này Thượng Vân Hi bị bắt đưa lên một chiếc ca-nô phóng lao trên biển, sau đó thì bị đưa đến một chiếc du thuyền cách xa bờ. Cả quá trình Vân Hi chỉ biết im lặng.
Đám người đó cũng không gây thương hại gì đến cô cả.
Lúc bắt giải cô lên du thuyền, Vân Hi bị nhốt vào trong một căn phòng, bên trong bày trí rất gọn gàng... Trong lòng của cô càng thêm suy đoán người lập ra kế hoạch bắt cóc này khả năng rất lớn chính là Hoàng Phủ Luật.
Vân Hi mệt mỏi, cơn buồn ngủ lại bủa vây, cô gục trên giường ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Một lúc sau cô cảm nhận được có bàn tay chạm vào gương mặt của cô, nhưng cô không mở mắt nổi, cứ bị cơn buồn ngủ làm tứ chi tựa như tê liệt. Cô lên tiếng cố gọi tên Hoàng Phủ Luật nhưng đối phương không mảy may trả lời.
Buổi sáng, những tia nắng len vào bên trong khiến Thượng Vân Hi phải thức giấc, cô giật mình tỉnh dậy. Lúc này trong phòng không có ai cả.
Cô mở cửa đi ra ngoài, cửa đã không còn bị khóa nữa.
Lúc Vân Hi đi ra bên ngoài bị cảnh sắc ấm áp của bình minh hấp dẫn, mặt biển trong xanh, mây trời đỏ rực, còn có mấy đàn chim bay vút trên cao khi thì hạ thấp gần chạm mặt nước.
Loại thanh bình như thế này khiến cô bị mê muội, mấy chốc còn tưởng chuyện nổ súng hôm qua chỉ có trong giấc mơ.
Cô ngửi được mùi thơm của bò beefsteak, mùi thơm của bánh quy mới ra lò... cô men theo mùi hương đó mà bước đi.
Bóng lưng vững chãi, thân hình to lớn vạm vỡ không thể nhầm lẫn với bất cứ ai.
Hoàng Phủ Luật ở dưới bếp cùng đầu bếp khác trò chuyện với nhau. Lúc này nghe được động tĩnh thì ngước mắt lên nhìn, ánh mắt ấm áp như bình minh ngoài kia.
“Tới đây! Ăn sáng thôi.”
Vị đầu bếp làm động tác đưa tay mời sau đó thì rời khỏi, Vân Hi lạ lẫm đến gần quan sát Hoàng Phủ Luật. Cô không thể thản nhiên vui vẻ được như anh ta, cô vốn bị bắt cóc đến đây kia mà...
“Tôi muốn gọi cho Huân Nhiên! Hoàng Phủ Luật! Anh bị điên ư? Tại sao lại chơi trò nhàm chán như vậy, anh thấy bắt cóc tôi làm nháo động một màn sẽ rất oai hay sao?”
Hoàng Phủ Luật vẫn ung dung còn lịch sự kéo ghế ra ý mời Vân Hi ngồi xuống, tuy nhiên cô lại ngoảnh mặt hướng khác, không muốn đoái hoài đến.