Thượng Vân Hi vừa xuống sân bay đã có cảnh sát quốc tế đến đón. Cô nhìn cảnh quang đô thị sầm uất trước mặt cảm giác vừa gần vừa xa. Cô nắm chặt tay Daniel, tựa như bơ vơ chốn đất khách quê người.
Cô đến cụ dân chính làm xong các thủ tục theo hướng dẫn thì ra bên ngoài ngồi đợi.
Daniel rất ngoan ngoãn ngồi yên kể chuyện ngược lại cho Thượng Vân Hi nghe, khiến nhiều người dân đi ngang phải ghé mắt nhìn.
Mấy người không kìm được được đến nựng thằng bé: “Sao lại có đứa nhỏ đáng yêu như vậy. Cha mẹ xinh đẹp cỡ nào mới tạo ra ấn phẩm trời cho.”
Daniel không hiểu hết những lời đối phương nói, cứ bi bô bi bô không ngừng.
Vân Hi hoang mang, tay nắm chặt Daniel. Đợi thêm một lúc thì có một người đàn ông chạc 30 tuổi đi đến, khẩn trương và xúc động nhìn hai mẹ con họ.
“Tiểu Linh! Đã lâu không gặp em... Đây là... cháu của anh ư?”
“Anh là... Phong Tiêu Tranh?”
“Em không nhớ ra anh ư? Đâu lý nào?”
Thượng Vân Hi cúi mặt, không biết nói gì. Nhưng bệnh tình của Thượng Vân Hi, trước đây Phong Tiêu Tranh có nghe nhắc đến cho nên không lấy làm lạ.
Chỉ biết gấp rút đưa hai mẹ con họ về nhà.
Suốt dọc đường đi anh không ngừng kể về cuộc sống của mình và cha, “Em yên tâm, hoàn cảnh bây giờ khá hơn lúc trước. Chắc chắn có thể làm chỗ nương tựa cho hai mẹ con em.”
“Cảm ơn anh. Về lại Hong Kong, em cũng cố gắng tìm thêm công việc mới.”
“Chuyện đó không cần gấp gáp, cứ sống nhàn nhã đi đã. Em thất lạc ở Úc, chuyện thật không ngờ... Bây giờ về tới nhà, cứ an tâm, không phải lo lắng điều chi.”
Thượng Vân Hi mỉm cười gật đầu. Daniel bên cạnh lại bắt đầu kể chuyện cổ tích, câu được câu không khiến Phong Tiêu Tranh không nhịn được cười.
Thượng Vân Hi về tới nhà, thì trông thấy Phong Minh đang hầm canh dưới bếp, dáng vẻ rất hiền từ.
Cô nhìn căn nhà... bất giác lại nổi lên thân thuộc.
Cô buông vali tiến lại chỗ bàn thờ nhìn người phụ nữ trong khung hình, nước mắt tức thì rơi xuống. Cô kéo chặt lấy tay của Daniel, không ngừng gọi thằng bé: “Gọi bà ngoại đi con!”
Daniel ngơ ngác nhưng vẫn nghe lời gọi lên hai tiếng ‘bà ngoại’, sau đó nghe theo Thượng Vân Hi cúi đầu với ông Phong và cậu hai.
Cả nhà dọn cơm cùng nhau ăn uống và nhắc về chuyện cũ. Thượng Vân Hi lại nhớ đến đoạn thời gian từng sống ở Thượng Hải.
Cảm giác có hơi mông lung.
Ăn cơm xong Phong Tiêu Tranh lại đưa hai mẹ con đi Trung tâm thương mại mua sắm.
Bấy giờ lại tình cờ chạm mặt với Lạc Anh.
Thực chất không phải tình cờ, chính Lạc Anh đã âm thầm cho người theo dõi Thượng Vân Hi.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Khuynh Thế Phồn Hoa 2. Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ 3. Người Tình Của Sói 4. Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy =====================================
Đợi khi Thượng Vân Hi riêng rẽ đi xuống quầy chọn thức ăn, cô mới xuất hiện, vẻ mặt kiêu ngạo trực nhìn.
“Hi! Lại gặp nhau?”
Thượng Vân Hi nhận ra Lạc Anh là người đã gặp ở Úc, biết đối phương không thiết tha mấy, cho nên chủ ý tránh né.
Tuy nhiên Lạc Anh vẫn một mực dây dưa sinh sự.
“Cô trở về Hong Kong thật không dễ, có muốn tìm cho mình công việc hay không?”
Thượng Vân Hi nghi hoặc, lập tức trả lời: “Không phiền cô quan tâm.”
“Sao lại không phiền chứ? Một tháng 20 nghìn, không bạc đãi cô đâu. Chúng ta vốn là chỗ quen biết.”
“Sao cô lại muốn giúp cho tôi chứ?” Thượng Vân Hi di chuyển sang quầy chọn món, Lạc Anh đưa thẻ cho phục vụ, chủ ý thanh toán thay cho Thượng Vân Hi.
Thượng Vân Hi hơi ngạc nhiên, Lạc Anh thấy vậy liền giải thích: “Tôi không thích cô vì chồng của tôi từng là người yêu cũ của cô. Chỉ là thấy cô làm mẹ đơn thân không hề dễ dàng. Tôi và cô trước đây cũng từng thân thiết.”
Hóa ra là như vậy.
“Chuyện trước đây tôi không nhớ, nhưng mà... tôi không có dây dưa ảnh hưởng đến chuyện vợ chồng với cô đâu. Cho nên... cô không cần tiếp xúc và nghi ngại tôi về Hong Kong sẽ gây thêm phiền phức.”
“Tôi tin cô chứ! Chỉ không tin chồng mình mà thôi. Biết chừng anh ta sẽ chủ động tìm cô.”
Thượng Vân Hi không có kiên nhẫn nói chuyện vớ vẩn không đầu đuôi với Lạc Anh, cho nên dứt khoát nói: “Con tôi đang đợi, tôi không tiện tiếp chuyện với cô. Chúng ta... coi như không quen biết đi.”
Lạc Anh cười lạnh, đưa hai tấm danh thiếp ép bạc cực kỳ bắt mắt vào tay Thượng Vân Hi: “Đây là danh thiếp của tôi và ông chủ Hội quán Lion. Cô nếu gặp khó khăn cứ đến đó xin việc. Được rồi, không cứ làm phiền tới cô nữa.”
Lạc Anh cầm đĩa thức ăn rời đi, ánh mắt thâm trầm ẩn ẩn bên trong. Tuy nhiên, Thượng Vân Hi lại không trông thấy, chỉ một lòng nhìn vào hai tấm danh thiếp.
Cô không để tâm lắm, cất vào túi áo khoác rồi đi trở ra ngoài bàn ăn hội mặt với hai cậu cháu. Lúc này Thượng Vân Hi mới đưa cho Phong Tiêu Tranh xem hai tấm danh thiếp và hỏi thăm về cô gái kì lạ đó.
Phong Tiêu Tranh nhìn thấy hai tấm danh thiếp thì không khỏi trầm trồ, cứ luyên thuyên không ngừng nghỉ nhắc về thân phận cao quý của hai người ở đây.
“Nhưng... sao em có thể quen biết với những người như vậy?”
Phong Tiêu Tranh ngược lại cảm thấy rất là đương nhiên: “Lúc trước em được một người họ Kỷ để mắt tới... đối đãi rất tốt. Nhưng người này trong một thời gian ngắn tập đoàn gia đình lâm vào phá sản, nhưng được mắt lão kim hoàn Lạc Minh nên được chọn làm rể quý nhà này, còn em gái thì gả vào nhà họ Viên bậc nhất nhì Hong Kong. Em quen biết với cô ta, cũng là chuyện không khó để lý giải.”
“Vậy à?”
Nói như vậy lời của Lạc Anh khi nãy cũng không sai, Thượng Vân Hi trầm mặc.
Trông thấy cô có vẻ mất hứng, Phong Tiêu Tranh liền nói: “Em về đây rồi, chuyện trước kia thế nào cứ mặc kệ. Không thích thì đừng dính líu tới họ.”
Thượng Vân Hi gật đầu, sau đó tiếp tục cho Daniel ăn gà rán.