Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 153: Bé Tí Xíu Như Nhóc





“Là đồ gì?” Mà cần phải tự anh ký nhận? “Đây là bưu kiện được khách hàng chỉ định ba ngày trước, nói là ba ngày sau hãy gửi đến đây, đồng thời phải do ông Lục Thừa Tiêu ký nhận, đây là nhiệm vụ của tôi, tôi bắt buộc phải hoàn thành, xin hỏi anh là Lục Thừa Tiêu đúng không?” “Là tôi.” Lục Thừa Tiêu chứng nhận thân phận của mình.

Nhân viên giao nhận rất có trách nhiệm chuyền lại đồ cho anh, “Đây là đồ của anh, phiền anh ký xác nhận.”
Lục Thừa Tiêu lập tức ký tên mình một cách lưu loát, sau đó cầm hộp giấy đi vào phòng ngủ chính.

Anh mở lớp băng dính trong suốt đã được dán chặt chẽ ra, món đồ được đặt ở bên trong khiến Lục Thừa Tiêu sững sờ.

Bộ đá quý anh tặng cô, những tấm chi phiếu anh cho cô, bao gồm cả thẻ ngân hàng phụ...!một trong những thứ khiến anh chú ý đến là một tờ biên lai.


Ở bên trên là khoản tiền quyên góp cho viện phúc lợi cộng đồng, đây là khoản tiền đầu tiên anh cho cô lúc ở khách sạn, không ngờ rằng nguyên nhân cô vui sướng nhận lấy lại chính là vì những đứa trẻ này?
Nhìn thấy tên người quyên góp, Lục Thừa Tiêu lại sửng sốt lần nữa...!
Là tên của anh! Lại chính là tên của anh? “Người phụ nữ này rốt cuộc là muốn làm gì?” Cố ý liệt kê những thứ đồ này ra, là vì để anh cảm thấy áy náy đúng không? “Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, thím Lý đứng ở bên ngoài cửa, "Thiếu gia...!có mấy lời không biết nên nói ra hay không?”.

Truyện Hệ Thống
Lục Thừa Tiêu khẽ mấp máy đôi môi mỏng, mở miệng nói: “Thím làm việc ở nhà họ Lục nhiều năm, lại trông cháu trưởng thành, có lời nào muốn nói thì nói đi ạ.” “Thiếu gia, mặc dù tôi chỉ là người giúp việc, nhưng dụng tâm của thiếu phu nhân dành cho thiếu gia tôi cũng có thể nhìn thấy được.

Thím Lý đem những cảm giác của mấy tháng này nói hết với Lục Thừa Tiêu, “Thiếu phu nhân không màng đến sự an nguy của mình, đi cứu Lục Lục, Lục Lục chạy loạn vào rừng trúc, nhưng thiếu phu nhân vì Lục Lục mà nói dối, lừa thiếu gia, lại dồn hết tâm ý làm cơm hộp cho thiếu gia, có mấy lần mu bàn tay bị thương vì dầu nóng bắn lên, đầu ngón tay cũng không cẩn thận bị thương, suýt không kịp đi học, nhưng không hề dừng lại việc làm cơm hộp cho thiếu gia.

Thiếu phu nhân cũng quan tâm hết mực đến người làm như bọn thím.

Bộ đá quý thiếu gia đang cầm trong tay, vốn cô Lạc cũng nhìn trúng nó, muốn hỏi thiếu phu nhân lấy, nhưng thiếu phu nhân thế nào cũng không chịu cho, không vì điều khác, chỉ vì đây là đồ thiếu gia đặc biệt tặng thiếu phu nhân! Sao có thể nói cho là cho được.

Lục Thừa Tiêu nhìn chiếc hộp tinh xảo trong tay, không hề có chút sứt mẻ nào, cũng không dính bụi, có thể thấy được cô ấy đã giữ gìn nó cẩn thận biết bao!
Nghe thấy những lời phát từ tận đáy lòng của thím Lý,
Lục Thừa Tiêu nghẹn cứng họng, chỉ khẽ vẫy tay, tỏ ý thím Lý hãy lui xuống trước.


Thím Lý gật nhẹ đầu, sau đó kh người rời khỏi phòng ngủ chính.

Lục Thừa Tiêu đặt bộ đá quý vào lại trong hộp giấy, đúng vào lúc này, một quả cầu nhỏ trắng muốt lăn qua người anh...!lăn thẳng đến góc tường, Lục Thừa Tiêu lúc này mới chú ý đến Lục Lục nghịch ngợm, nó không giống trước kia luôn ủ rũ không có tinh thần nữa, Lục Lục bây giờ rất hiếu động! “Là cô ấy đi quá vội vã, không kịp đưa nhóc theo à?”
Lục Thừa Tiêu giơ tay, lần đầu tiên muốn bế Lục Lục lên, nhưng Lục Lục lại ra sức trốn chạy.

“Meo...meo...!Bé mèo hung dữ kêu mấy tiếng meo meo với Lục Thừa Tiêu, giống như đang lên án anh đã đuổi chủ nhân của nó đi.

“Bé tí xíu như nhóc, còn dám giơ nanh múa vuốt với tôi? Nhanh đi qua đây, tôi đếm đến ba!” Lục Thừa Tiêu ngồi xổm xuống, nhìn Lục Lục lăn tròn, sau đó lập tức giơ ngón tay thon dài lên, “1...!“2.

Lời vừa thốt ra, Lục Lục giống như là hiểu lời anh nói, nhanh chóng chạy đến trước mặt anh, ngoan ngoãn để anh ôm vào lòng “Nếu nhóc là mèo của cô ấy, vậy tôi sẽ có nhiệm vụ chăm sóc nhóc, đợi tôi tìm được người phụ nữ kia, tôi nhất định sẽ đánh thật mạnh vào mông cô ấy! Sau đó sẽ trả lại nhóc cho cô ấy! "Meo meo.

Lục Lục nhảy khỏi người Lục Thừa Tiêu, giống như là phát hiện ra cái gì, dùng móng vuốt khiêu một mảnh giấy nhỏ từ dưới đáy tủ quần áo ra.

Lục Thừa Tiêu ngồi xổm xuống, giơ tay nhặt tờ giấy lên, nét chữ xinh đẹp đập vào tầm mắt anh...!“Nợ học trưởng hai bữa thịnh soạn, nợ học trưởng...!
Đây là giấy nhớ cô viết ra để nhắc nhở bản thân sao? Lục Thừa Tiêu chú ý đến nội dung trên tờ giấy nhớ, cô nợ Cổ Vũ Xuyên cái gì?
Nếu như cô thực sự có loại quan hệ đó với Cổ Vũ Xuyên, vậy cần gì tính toán chi ly như thế?
Nếu như bọn họ đúng là có quan hệ với nhau, vậy của Cổ Vũ Xuyên cũng chính là của cô, mà của cô cũng chính là của Cổ Vũ Xuyên, nhưng bây giờ...!trên tờ giấy nhớ đã viết rõ ràng những ân huệ mà cô nợ Cổ Vũ Xuyên từ thời đại học đến tận bây giờ, cô tính toán kỹ càng như vậy, ở trên còn có dấu tròn dấu chéo đánh dấu lên, xem ra những cái này là đã hoàn trả hết rồi, còn lại là vẫn đang nợ hắn ta
Bây giờ, hết cái này lại cái khác rối vò lại với nhau.


khiến anh càng không biết phải xử trí như thế nào, chẳng nhẽ tất cả những chuyện anh làm trước kia đều quá cực đoan và bừa bãi sao?
Diệp Vãn Ninh không ngờ rằng thời buổi này lại khó tìm công việc như vậy, cô đã nộp đến mấy bản lý lịch rồi, nhưng bởi vì cô không thể lộ ra danh tính thật của mình, chỉ đành dùng tên tiếng anh thay thế, bởi vì bây giờ cô cũng chưa có danh tiếng gì trong giới thiết kế, nên cũng chẳng có ai thèm ngó ngàng gì tới
Cứ tiếp tục thế này, thực sự sẽ phải hít gió để sống mất!
Ngày hôm nay, cô cầm theo tờ báo có đăng tin tuyển dụng về lại nhà, vừa mới bước vào cửa, liền nhìn thấy một bức thư được đặt trên bàn.

"Bác George, đây là cái gì? Diệp Văn Ninh tò mò hỏi thăm bác George đang tất bật công việc.

“Đây là thư hôm nay bác lấy từ trong hòm thư ra, chắc là của cô đấy, cô Diệp xem thử đi..

“Vâng.” Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu, nhìn thấy tờ giấy trong bức thư xong, cô lập tức kinh ngạc hét lên: “Thật không a? Mình không nhìn lầm chứ?” “Cô Diệp?” Bác George nghi hoặc nhìn Diệp Vãn Ninh, nhưng vẫn không ngừng lại động tác lau chùi, “Cô Diệp, là chuyện gì khiến cô vui như vậy?” “Bác George, mấy ngày trước cháu vẫn luôn nộp hồ sơ xin việc, bây giờ cuối cùng cũng có một công ty chịu phỏng vấn cháu rồi!” Diệp Vãn Ninh vui mừng nhảy cẫng lên trước mặt bác George, giống như một đứa trẻ vậy!
Bác George lập tức bật ngón tay cái, “Cô Diệp giỏi quá!”
Diệp Vãn Ninh hết sức phấn khởi lộ ra nụ cười, “Dạ, ngày mai có thể đi phỏng vấn rồi ạ!” “Cô Diệp cổ lên nhé! Hôm nay tôi nấu nhiều món ngon, chúc mừng cô thành công trước!” “Cám ơn bác, bác George." Diệp Vãn Ninh cổ vũ bản thân, ngày mai cô nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.