Tổng Tài Của Tôi Là Ba Của Con Tôi

Chương 11



Tối hôm sau, tại quán bar MR.

- "Các cậu nói tối nay Lương Dạ Hàn có tới không? " Tiêu Quân Khánh nói.Tiêu Quân Khánh là bạn thân của Lương Dạ Hàn từ nhỏ, cũng là anh của Tiêu Quân Nhã.

- "Cậu mới về nước thì cậu ta nhất định sẽ đến". Lý Bá Sơn trả lời, anh cũng là bạn thân từ nhỏ với Lương Dạ Hàn,gia đình anh ta theo nghề y, mở một bệnh viện lớn tại thành phố, hiện tại anh làm bác sĩ tại bệnh viện của gia đình.

- "Kìa cậu ta đến rồi kìa" Hà Chí Hải nói rồi chỉ xuống phía dưới đại sảnh.

Lương Dạ Hàn tối nay đi gặp bạn nên anh không mặc tây trang như thường ngày, tối nay anh mặc một chiếc quần kaki màu xám đậm kết hợp với áo thun màu kem ôm trọn thân hình anh, khi anh đi vào thu hút nhiều ánh nhìn của phụ nữ, có những cô gái cố tình đi đến gần anh để mời rượu nhưng anh đều từ chối. Lên đến bàn mấy người bạn ngồi, anh vừa ngồi xuống thì Tiêu Quân Khánh nói: "ái chà, cậu vẫn là người thu hút nhiều cô gái nhất trong chúng ta, vậy mà cậu vẫn còn độc thân tới giờ".

- "Nào cậu đến sau cùng, phải phạt" Hà Chí Hải nói xong cầm ly rượu đưa cho Lương Dạ Hàn.

Lương Dạ Hàn cầm ly rượu lên uống, các cô gái xung quanh thấy bàn có bốn anh chàng đẹp trai thì mạnh dạn bước tới mời rượu, Lương Dạ Hàn ngồi im chỉ có ba anh chàng kia nhiệt tình.

Lát sau những cô gái đi hết anh liền nói:"lần này về nước cậu định làm gì"

- "Chắc lần này về ở luôn, về công ty giúp ông già một tay" Tiêu Quân Khánh nói.

- "Còn cậu,bao giờ thì chịu kiếm một người, tớ thấy con bé Quân Nhã thích cậu lắm hay là cậu tiến tới với nó đi".

- "Tớ chỉ xem Quân Nhã như em gái thôi, không có tình ý gì khác chứ nếu có là tiến đến lâu rồi đâu đến bây giờ" Lương Dạ Hàn bưng ly rượu lên môi nhấp rồi nói.

- "Thôi chuyện tình cảm bỏ qua một bên đi, tối nay chúng ta chơi vui vẻ đi" Lý Bá Sơn làm động tác tay chéo.

- "Phải đấy đã đến đây rồi thì chơi vui vẻ đi, hay là vào phòng bao kêu thêm mấy em gái đi" Hà Chí Hải đề nghị.

- "Tối nay ngồi đây nói chuyện đi, phòng bao gì, ngồi đây ngó xuống ngắm máy em bên dưới cũng được" Tiêu Quân Khánh không đồng ý.

- "Tớ có cảm giác với một người phụ nữ" Lương Dạ Hàn bình tĩnh nói một câu.

Vì ở đây nhạc hơi lớn nên ba người cho là mình nghe nhầm nên hỏi lại: "cậu vừa nói cái gì?."

- "Tớ nói là tớ có cảm giác với một người phụ nữ" Lương Dạ Hàn lặp lại lời nói.

Ba người lần này đều chắc chắn là mình không nghe nhầm, ba mặt sửng sốt nhìn nhau sau đó bổ nhào tới phía Lương Dạ Hàn đang ngồi. Tiêu Quân Khánh hỏi: "cậu nói thật sao, cô gái đó là tiểu thư nhà a, tên gì, ở đâu, làm nghề gì?".

- "Cậu làm như hỏi cung vậy," Hà Chí Hải nói, rồi quay sang Lương Dạ Hàn nói: "Tiêu Quân Khánh nói đúng đó, cô gái đó bọn tớ có biết không?".

- "Các cậu từ từ thôi, để cậu ấy nói đã" Lý Bá Sơn đứng ra nói.

- "Không biết, tớ chưa điều tra, cô ấy là thư ký riêng của tớ, chỉ là tớ không bài xích khi đến gần cô ấy thôi". Lương Dạ Hàn giải thích.

- "Là thư ký riêng của cậu sao, không phải trong công ty không cho phép nhân viên yêu đương với nhau à" Tiêu Quân Khánh lại nói.

- "Cậu quên tớ là ai à" Lương Dạ Hàn liếc mắt câu ta nói.

- "À phải, tớ quên cậu là tổng giám đốc công ty, làm gì mà chả được" Tiêu Quân Khánh cười nói.

Đang nói chuyện thì mấy người Lương Dạ Hàn nghe phía dưới ồn ào nên nhìn xuống, không nhìn thì thôi vừa nhìn xuống thì thấy một người anh đã muốn sôi máu. Phía dưới, tối nay Nhã Trúc nổi hứng rũ Thanh Ca đi bar, tối nay cô mặc chiếc đầm ôm body hai dây màu đỏ làm nổi bật làn da trắng sứ của cô, mà chiều dài chỉ qua mông một chút ôm trọn thân hình gợi cảm của cô, dưới ánh đèn mờ càng thêm khiêu khích ánh mắt của những người đàn ông ở đây. Hai người đã uống hơi say bay giờ lại bị Nhã Trúc kéo ra sàn nhảy dù cô không muốn, bây giờ giữa sàn nhảy hai người rất nổi bật, xung quanh là các chàng trai hò hét cổ vũ nhiệt tình làm cho sân khấu càng nóng.

Trên lầu, Hà Chí Hải huých tay Tiêu Quân Khánh nói.

- "Ê cô em áo đỏ ở dưới là người con gái tớ thấy đẹp nhất từ trước đến nay đó, cô nàng được nhiều người vây quanh kìa". Đang nói thì Lý Bá Sơn giật ống tay áo của anh, Hà Chí Hải quay người lại nói: "cậu làm gì vậy?". Lý Bá Sơn không nói gì mà chỉ tay về phía Lương Dạ Hàn cho cậu ta nhìn, khi nhìn lại cậu ta thấy gương mặt của Lương Dạ Hàn âm trầm dễ sợ.

- "Lương Dạ Hàn cậu sao vậy, sao mặt câu đen vậy" Tiêu Quân Khánh bây giờ mới để ý hỏi.

Lương Dạ Hàn không nói gì anh đẩy đám bạn ra chạy xuống phía dưới.

Lương Dạ Hàn chạy xuống xông vào trong đám đông kéo tay Thanh Ca ra thì cô đã say rồi.

Đám bạn của anh thấy anh chạy xuống lôi kéo một cô gái thì tròng mắt muốn rớt ra, muốn Dạ Hàn cậu ta đến gần một cô gái đã thấy rất khó rồi, nhưng tối nay cậu ta còn nắm tay con gái lôi lôi kéo kéo, ba người thấy vậy thì nhanh chóng chạy xuống đại sảnh, tới nơi thì thấy cậu ta đang lôi cô gái áo đỏ đi ra phía ngoài cửa, còn phía sau thì có một cô gái khác lôi cô lại, lúc ba người dằn co thì cậu ta nhìn về phía bà người nói:"các cậu đưa cô gái kia về đi" nói xong anh mạnh mẽ kéo Thanh Ca ra cổng.

- "Sao cậu ta lại như vậy chứ, lôi kéo cô gái đó làm gì?" Hà Chí Hải bực bội nói.

- "Chắc là người quen của cậu ta, thôi kệ đi, còn cô gái này làm sao bây giờ" Tiêu Quân Khánh nói, tay còn đang đỡ Nhã Trúc say đứng không vững.

- "Tìm khách sạn cho cô ấy ở một đêm đi". Lý Bá Sơn nói rồi đi ra ngoài.

Ba người đi ra khỏi quán bar thì xe Lương Dạ Hàn đã đi rồi. Lúc này trên xe, Lương Dạ Hàn ngồi ghế tài xế còn Thanh Ca đang ngồi ghế phụ, cô đã say ngồi cứ lắc lư, khi ngồi áo hai dây của cô một bên đã tuột dây làm ló ra khuôn ngực đầy đặn, cứ phập phồng theo nhịp thở của cô. Còn váy vốn đã ngắn, bây giờ khi cô ngồi còn bị kéo lên lộ ra cặp đùi thon gọn. Lương Dạ Hàn nhìn thấy mà miệng đắng lưỡi khô, anh đang lái xe chứ không thì đã hung hăng dạy cô một trận rồi, anh nhanh chóng chạy xe đến khách sạn gần nhất.