Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 103: Không Mời Mà Tới





Bên này, Cố Manh Manh đang trong nhà vệ sinh, đang gặp phải một vấn đề khó xử.

Cô tới ngày rồi!
Thế nhưng, cô lại không mang theo bang vệ sinh.

Chuyện này phải làm sao đây?
Cố Manh Manh vạn phần xoắn xuýt, cuối cùng, hết lần này đến lần khác do dự về phía dưới, cô chỉ còn cách chọn dùng đỡ giấy vệ sinh, sau đó chuẩn bị ra ngoài đi băng vệ sinh.

Nào lường trước được, vừa bước ra ngoài, lại đúng lúc đụng phải một người bạn cùng lớp.

“Cố Manh Manh!”
Đối phương vừa nhìn thấy cô, biểu cảm rất kinh ngạc.

Cố Manh Manh nghe thấy tiếng gọi, bất giác quay đầu nhìn sang, nhất thời tươi cười rạng rỡ: “Triệu Giai Đồng!”
Triệu Giai Đồng vừa quan sát cô, vừa nói tiếp: “Cố Manh Manh, cậu sao lại ở đây?”
Cố Manh Manh nghe vậy, cũng không nghĩ gì nhiều, liền trả lời: “Oh, tớ đến đây để ăn cơm.”
“Ăn cơm?”
Triệu Giai Đồng nhướng nhọn chân mày.


: Ai ai cũng biết, nhà hàng tây này nổi danh đắt đỏ, người bình thường ăn cơm, làm sao mà có thể chọn chỗ này?
Nghĩ đến đây, Triệu Giai Đồng không nén nỏi liền cười, dáng vẻ như vô ý nói: “Cố Manh Manh, là cậu cùng với đại nhân nhà cậu cùng đến đây phải không?”
“Không phải.”
Cố Manh Manh lắc đầu.

Triệu Giai Đồng khẽ giật mình, nói: “Vậy là cậu đến đây cùng ai?”
“Là tớ cùng Lục…” Cố Manh Manh mở miệng muốn trả lời.

Nhưng rất nhanh, trong đầu cô lại nghĩ đến rất nhiều chuyện, đến lúc mở miệng nói rồi, bỗng nhiên lại muốn thay đổi.

“Là tớ cùng Lục thúc thúc cùng đến đây.” Cô cười đáp.

“Cùng với chú của cậu?” Triệu Giai Đồng rất bát ngờ.

“Um, đúng vậy!” Cố Manh Manh gật đầu.

Sau cùng, cô vội vàng nói: “Triệu Giai Đồng à, bây giờ tớ có chút bắt tiện, ơ, tớ đi trước nhaI”
Vừa dứt câu liền chuẩn bị rời đi.

Triệu Giai Đồng đưa tay kéo cô lại, liền nói: “Cố Manh Manh, là cậu cùng với vị thúc thúc nào đến đây vậy? Ui, cậu làm gì thế, gì mà vội vội vàng vàng như vậy?”
Cố Manh Manh trau mày, thấp giọng nói: “Tớ tới cái kia rồi, nhưng mà quên mắt mang băng vệ sinh.”
Triệu Giai Đồng bừng tỉnh hiểu ra.

Cô liền nói: “Sao cậu không sớm nói a, tớ có ở đây.”
Cố Manh Manh nghe thấy vậy, nhát thời hai mắt sáng rực.

“Cậu có?”
“Ùm ùml” Triệu Giai Đồng vừa gật đầu, vừa từ túi xách đem ra đưa cho cô.

Cố Manh Manh mừng rỡ phát điên.

Cô đưa tay nhận lấy, liền nói: “Cảm ơn cậu, Triệu Giai Đồng, cậu đúng thật là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đó!”
Triệu Giai Đồng quơ tay: “Ay ya, chúng ta là bạn học với nhau cả, căn bản là nên giúp đỡ lẫn nhau.”
“Um Um, vậy tớ đi trước đây.”
Cố Manh Manh nói.


THU: Triệu Giai Đồng gật đầu, nhìn cô một lần nữa chạy vào nhà vệ sinh.

Khoảng chừng năm phút sau, đợi đến lúc Cố Manh Manh từ nhà vệ sinh đi ra, lại thấy Triệu Giai Đồng vẫn còn đứng ở bên ngoài.

“Triệu Giai Đồng?”
Cô cất tiếng gọi.

Triệu Giai Đồng quay đầu lại về hướng cô, mỉm cười: “Cậu ổn rồi chưa?”
“Um, ổn rồi.” Cố Manh Manh gật đầu, vẻ mặt rất nghi hoặc: “Triệu Giai Đồng, cậu ở đây đợi ai sao?”
Vẻ mặt Triệu Giai Đồng có chút tinh xảo.

Cô cười kín kẽ: “Đúng vậy, tớ đang chờ cậu đó.”
Cố Manh Manh rất ngạc nhiên, chỉ vào mình: “Chờ tớ? Ơ, chờ tớ làm cái gì?”
Triệu Giai Đồng làm ra bộ dạng rất quan tâm tình hình của Manh Manh.

“Tớ không phải là sợ cậu lại gặp phải chuyện gì sao, cho nên mới vẫn ở ngoài này đợi cậu.”
Cố Manh Manh bừng tỉnh hiểu ra.

Cô một mực dáng vẻ rất cảm động.

“Cảm ơn cậu a, Triệu Giai Đông.

Nhưng mà, tớ không sao nữa rồi.”
“‘©h…”

Triệu Giai Đồng mím lấy môi dưới, đang mong đợi Cố Manh Manh còn có thể nói gì đó.

Nhưng mà, Cố Manh Manh lại không hề nói gì, lại còn chuẩn bị rời đi.

“Ê mà…”
Triệu Giai Đồng mở miệng.

Cố Manh Manh nghe thấy giọng nói, bất giác dừng chân lại.

Cô quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Triệu Giai Đồng hắng giọng một cái, giả vờ khó chịu nói: “Oh, Tớ có chút khát, muốn uống nước…”
Cố Manh Manh nhíu chân mày.

Cô suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Vậy cậu cùng tớ đi qua đây đi, chỗ bọn tớ có nước.”
Triệu Giai Đồng dĩ nhiên là cầu còn không được.

“Được được.”
“Đi thôi.”
Cố Manh Manh nói, đi trước dẫn đường..