Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 245: Sói Xám Và Thỏ Trắng 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đến tối, cả hai ôm nhau ngủ.

Tuy nhiên, chỉ cần Cố Manh Manh nhắm mắt lại, những thứ bậy bạ đó sẽ hiện ra trong đầu cô.

Cô nghĩ đến nữ chính trong phim đó.

Ngực cô rất lớn, sau đó nam chính cứ…
“Còn chưa ngủ?”
Đột nhiên, một giọng nói của một người đàn ông vang lên trên đầu cô.

Cố Manh Manh sửng sốt, vội ngẳng đầu lên nhìn anh.

Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng tràn vào từ cửa sổ.

Nhìn từ góc độ của Cố Manh Manh, cô không thể thấy rõ được biểu cảm trên gương mặt của người đàn ông.

“Lục Tư Thần…”
Cô nhẹ nhàng mở miệng.

Lục Tư Thần “ừm” một tiếng, dùng lòng bàn tay lớn vuốt ve lưng cô.

Cố Manh Manh vặn vẹo một cái, tiếp tục: “Em, em không thể ngủ được…”
Lục Tư Thần nhướng mày.

Anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Chiều nay về khách sạn, em đã ngủ chưa?”
“Chưa…”
Có Manh Manh lắc đầu.

Lục Tư Thần thở dài: “Ngủ đi, nhắm mắt lại.”
“Ò,..”
Có Manh Manh nghe lời và ngoan ngoãn nhắm mắt lại.


Tuy nhiên, mấy phút sau, cô bắt đầu khó chịu mà vặn vẹo.

“Manh Manh!”
Lục Tư Thần trầm giọng nói.

Cố Manh Manh chu miệng, có chút tỷ khuất mà nói: “Em thực sự không ngủ được, Lục Tư Thần, anh buông em ra Ti.

Lục Tư Thần làm như không nghe tháy.

Anh nghiêm nghị nói: “Không ngủ được cũng phải ngủ!”
Cố Manh Manh rất chán nản.

“Nhưng…”
“lm miệng!”
“Ò,.



Có Manh Manh áp mặt vào ngực anh, tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Lục Tư Thần cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói trầm tháp, lười biếng: “Có tâm sự?”
Có Manh Manh không ho he.

Lục Tư Thân thở dài: “Ngoan, nêu có chuyện gì nhớ nói cho anh biết, đừng để trong lòng một mình.

Em mới bao.

nhiêu tuổi chứ, hửm?”
“Em cũng không nhỏ nữa…”
Cố Manh Manh thì thầm.

Lục Tư Thần cười cười: “Ừm, không nhỏ, nhưng cũng không lớn.”
Cố Manh Manh không vui, nói: “Tại sao anh luôn cho rằng em vẫn còn nhỏ? Chẳng lẽ trong lòng anh, em thật sự chỉ là một đứa nhỏ sao?”
“Không.”
Lục Tư Thần phủ nhận.

“Hả?”
Cố Manh Manh nhướng mày, có chút không tin.

Lục Tư Thần nói tiếp: “Là một người phụ nữ nhỏ.”
Có Manh Manh “xì” một tiếng, đỏ mặt.

Tuy nhiên, may mà đèn đã tắt, Lục Tư Thần không thể nhìn thấy cô, nều không cô sẽ lại trêu đùa cô một lần nữa.

“Bé con…”
Lúc này, giọng nói của Lục Tư Thần tiếp tục vang lên: “Em thật sự không định nói cho anh biết?”
“Nói gì cơ?”
Cố Manh Manh có tình giả vờ không biết gì.

Lục Tư Thần nói: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Ừm…”
Cố Manh Manh phồng má, bàn tay nhỏ cứ chọc lên ngực người đàn ông.


Lục Tư Thần bát lực.

Anh nắm lấy tay cô, nói: “Ngoan nào, nói cho anh biết, em có chuyện gì vậy, hửm?”
Cô nhóc này thường ngày lưng chạm giường cái là ngủ ngay, nhưng hôm nay lại mắt ngủ.

Nếu không phải do có tâm sự thì còn có thể là do đâu?
“Em…”
Bên này, Cố Manh Manh đã mở lời.

Lục Tư Thần nhẹ võ lưng cô, thầm động viên cô nói tiếp.

Cố Manh Manh cắn môi, đột nhiên nói ra câu nói kinh người: “Lục Tư Thần, anh thấy dáng người em có đẹp không?”
“Ừ… Hả?”
Lục Tư Thần mở mắt.

Anh ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay mình, nói: “Cái gì?”
Có Manh Manh lấy hết can đảm ngắng đầu nhìn anh, nói: “Em nói, anh tháy dáng người của em có đẹp không?”
Lục Tư Thần không khỏi dở khóc dở cười: “Em vì cái này mà mắt ngủ?”
“Anh trả lời em!”
Có Manh Manh không vui hét lên.

Lục Tư Thần ôm thân thể mềm mại của cô, cười nói: “Ừm, rất đẹp!”
Có Manh Manh nghe vậy mà không tin lắm.

“Vậy sao?”
Cô nghi hoặc.

Chỉ hận là bây giờ không có ánh sáng, cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông, nên không thể phán đoán được thật giả trong lời nói của anh.

“Anh nói dối em để làm gì?”
Lục Tư Thần bóp eo cô nói: “Em như thế này… rất tốt!”
Cố Manh Manh ngập ngừng, nói: “Vậy, vậy anh thích phụ nữ ngực to hay ngực nhỏ?”
“Hửm?”
Lục Tư Thần nhíu mày.

Anh hơi ngạc nhiên: “Tại sao lại em vấn đề này vào?”
“Anh mau trả lời đi!”
Có Manh Manh bắt mãn thúc giục.


Lục Tư Thần bát lực, đáp: “Của em đã rát tốt rồi.

Bé con, sao em lại không tự tin về bản thân như vậy?”
Người đàn ông này thật khôn ngoan!
Chỉ bằng máy câu nói, anh đã hiểu hết suy nghĩ của Cố Manh Manh.

“Em, em không nói em không tự tin…”
Cố Manh Manh thì thầm.

Lục Tư Thần vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô nói: “Không nghĩ nữa.

Đi ngủ, đã muộn rồi.”
“Ừm..”
Cố Manh Manh nhắm mắt lại.

Có lẽ là do cuộc nói chuyện, Cố Manh Manh đã có được câu trả lời mà trong lòng cô muốn nên lần này liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Cô Manh Manh bị đánh thức bởi tiêng chuông điện thoại di động.

Cô mơ màng tỉnh dậy, đúng lúc thấy Lục Tư Thần đã cắt đứt cuộc gọi.

*Ai thế…”
Cô buồn ngủ hỏi.

Lục Tư Thần ôm cô vào lòng, nhẹ nói: “Không sao, ngủ tiếp đi.”
Cố Manh Manh trả lời, lại nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, chưa đầy nửa phút sau, chuông điện thoại lại vang lên.

Tuy nhiên, lần này là tiếng chuông điện thoại di động của cô..