Tô Mần Mẩn nghe vậy, động tác uống sữa dừng lại.
Ngay lập tức, cô ấy cười khổ: "Những người đó, họ không phải là bạn bè thực sự của tở."
Hả?
Cố Manh Manh ngẩn ra, không hiểu cô ấy đang nói gì.
Tô Mần Mần nhìn cô, đặt ly sữa trong tay xuống, nói tiếp: "Cậu nghĩ những người đó sao lại muốn kết bạn với
tớ? Còn không phải là vì Lục Tiểu Tứ.
Nếu không phải là anh ấy thì tớ không quen được với nhiều người vậy đâu.”
"Không phải chứ..." cố Manh Manh chau mày nói: "Toàn bộ đều vậy sao? Chẳng lẽ không một ai là bạn của cậu?”
Tô Mần Mần đảo mắt, đáp: "Cậu cho rằng tớ ngày thường rất phất phơ.
Cả ngày chỉ biết chơi?”
"Đúng thể..."
Cố Manh Manh gật đầu.
Đây là nói thật, trước đây cô đã từng ghen tị với Tô Mần Mẩn kìa.
Cứ cảm thấy cuộc đời của cô ấy rất tiêu sái.
“Đây chỉ là bề ngoài mà thôi.” Giọng nói của Tô Mẩn Mẩn truyền đến, chỉ nghe cô ấy hừ giọng: “Bình thường tớ chơi với ai, chơi ở đâu, thật ra Lục Tiểu Tứ đều biết rõ.
Người bên cạnh tớ là bạn của anh ta.
Cho dù tớ có say thì cũng không ai dám làm gì tớ.
Dù sao cuối cùng cũng là anh ta đưa tớ về nhà...!Mà nói thật là tớ không thích uống rượu lắm, nhiều nhất là tớ sẽ uống một chút rượu khi là ngày
đáng kỷ niệm.
Mặc dù Tiểu Tứ không thích tớ uống rượu, nhưng nếu tớ cứ đòi uống thì anh ta cũng sẽ không ngăn tớ...!ừm, chỉ là sau khi uống say, anh ta cứ...!Haiz, bỏ đi.
Cậu đang còn nhỏ, tớ vẫn là không nên nói với cậu.
Tránh việc cậu lại đỏ mặt như con nít vậy.”
Cố Manh Manh:"..."
Tô Mẩn Mẩn gật đầu.
Cô ấy cong môi nói: "Chuyện đã xảy
ra cách đây nhiều năm.
Lần đó tớ đã bỏ trốn với một số tiền rất lớn! Tuy nhiên, mới bỏ trốn được mấy ngày thì đã bị tóm rồi.
Lúc đó chính là Lục Tử Diệm và Lục Tiểu Tứ cùng tới bắt tớ.
Mẹ ơi, tớ đến nay vẫn nhớ ánh mắt lúc đó Lục Tiểu Tứ nhìn tớ, giống như anh ta sẽ giết tớ ngay tại chỗ vậy.
Còn có Lục Tử Diệm đó.
Tên đó quả thực là khắc tinh của tớ.
Mỗi lần gặp hắn là đều không có chuyện gì tốt đẹp cả!”
Cổ Manh Manh á khẩu.
Tô Mẩn Man cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
cố Manh Manh nằm bò ra bàn, nhìn cô ấy và hỏi: "Cậu nói rằng cậu đã bỏ trốn với một số tiền rất lớn, ý là gì?"
Tô Mần Mần vừa nhai thức ăn vừa trả lời: "À, tớ lấy thẻ ngân hàng của Lục Tiểu Tứ đi.
ừm, tớ nhớ lúc đó hình như có hơn 8 triệu trong thẻ.
Vốn dĩ còn tưởng số tiền đó đủ cho tớ xài mấy năm ròi.
Kết quả mới dùng được mấy ngàn đã bị tóm về.
Haiz..."
Nói đến đây, cô ấy không khỏi lắc đầu.
cố Manh Manh chau mày.
Lúc này Tô Mẩn Mần lại nói: "Cậu biết bọn họ làm sao tìm được tớ không?"
"ừ, làm sao mà tìm được?"
Cố Manh Manh nhìn cô ấy không chớp mắt.
Tô Mẩn Mẩn nói: "Lúc đó tớ không có tiền trên người nên đã đến ngân hàng để rút tiền.
Kết quả không ngờ lại bị lộ! Vì vậy, Manh Manh này, sự
việc này cho chúng ta biết rằng, nếu một ngày nào đó muốn bỏ trốn thì tuyệt đối đừng dại mà cầm thẻ tới ngân hàng rút tiền, quẹt thẻ cũng không được.
Tốt nhất cậu nên mang theo đủ tiền mặt.
Suy cho cùng, giờ là thời đại công nghệ rồi, camera giám sát ở khắp mọi nơi.
Miễn là cậu vẫn còn sống trong thành phố.
Người hơi có một chút quyền lực sẽ có thể tìm thấy cậu chỉ trong vài phút!"
Cố Manh Manh hiểu ra: "Hiểu rồi!"
Tô Mần Mần sờ sờ cằm: "Sao nào? Cậu cũng muốn chơi mạo hiểm một lần?”
cố Manh Manh lắc đầu.
Tô Mần Mẩn cười.
Cô nói tiếp: "Lời nhắc nhở yêu thương.
Loại trò chơi mạo hiểm này, nếu không chơi được thì tốt nhất đừng chơi, dù sao hậu quả rất nghiêm trọng!"
‘Thật sao?” Cố Manh Manh nghe xong không khỏi nói: “Sau khi bị bắt lại, Lục Tiểu Tứ đánh cậu?
Sao có thể chứ?
Tô Mần Mần nghe vậy, trừng lớn mắt, "Nếu anh ta dám đánh tớ, tớ liều mạng đánh anh ta!"
Cố Manh Manh:
Tô Mẩn Mẩn thở dài nói: "Từ đó đến nay, tiền trong thẻ của tớ chưa bao giờ vượt quá một trăm vạn tệ."
Cố Manh Manh mím môi cười.
Tô Mẩn Mẩn nhìn cô: "Rất buồn cười?"
Tô Mần Mẩn lắc đầu: "Không.
Tô Mần Mần nhăn mũi tiếp tục nhấm nháp miếng bánh mì sừng bò.
Lúc này, điện thoại bàn vang lên.
Cố Manh Manh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chạy tới cầm ống nghe, Vừa đặt vào tai nói “alo” thì giọng nói của Lục Tiểu Tứ từ bên trong truyền đến: "Tôi là Tiểu Tứ.
Mẩn Mần cỏ đó không?"
Hả?
cố Manh Manh sững sờ, không ngờ đó lại là Lục Tiểu Tứ.
Bên này, Lục Tiểu Tứ lại nói: "Chị dâu, tôi là Lục Tiểu Tứ, Mần Mần đâu? Bây giờ cô ấy ở cùng cô đúng không? Bảo cô ấy nghe điện thoại."
Cố Manh Manh cuối cùng cũng phản ứng lại.
Cô vội vàng trả lời: "À, được, được rồi, tôi sẽ gọi cô ấy, anh đợi một lát."
Nói xong, lớn tiếng gọi: “Mẩn Mần, điện thoại của cậu!"
Nói xong, Tô Mần Mẩn cầm theo một quả táo đi tới.
"Điện thoại của tớ? Ai thế?"
"Lục Tiểu Tứ!"
Cố Manh Manh trả lời.
Tô Mẩn Mẩn nghe vậy lập tức biến sắc, nói: "Không nghe! Cậu cứ nói tớ không có ở đây!"
Cổ Manh Manh hơi lúng túng.
Cô do dự đưa ống nghe lên tai, vừa nói một tiếng, đã nghe Lục Tiểu Tứ lạnh lùng nói: “Bảo cô ấy nghe điện thoại!".