Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 33: Xảy Ra Chuyện Rồi!





Cố Manh Manh cau mày.

Cô mắt thấy Lục Tiểu Tứ truyền ly rượu vang đến, không khỏi liên tiếp muốn lui về phía sau.

Nhưng phía sau cô là sô pha, căn bản là trốn không thoát.

“Tôi không biết uống rượu…”
Cô nhỏ giọng nói.

Lục Tiểu Tứ thấy cô từ chối, không khỏi giả vờ tức giận nói: “Chị dâu, cô đây là ý gì? Chẳng lẽ là không muốn uống rượu với tôi? “
Cố Manh Manh rất bắt đắc dĩ.

Cô giải thích: “Tôi không phải là không muốn cùng anh uống rượu, nhưng, nhưng tôi thật sự không biết uống rượu, tôi, tôi từ nhỏ chưa từng uống rượu.”
“Phải không?”
Lục Tiểu Tứ nghe cô nói như vậy, không khỏi nhướng chân mày lên.

Anh hỏi: “Cô thực sự không biết uống rượu?”
“Không biết!”
Cố Manh Manh lắc đầu.

Lục Tiểu Tứ nghe xong, cảm thấy rất hiếm.

Những nữ nhân kia ở bên cạnh anh, mỗi người đều là cao thủ uống rượu, thật đúng là không giống với cô gái đơn thuần như cô.

Kể từ lúc đó, Lục Tiểu Tứ thu tay đưa rượu về Cố Manh Manh thấy thé, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lục Tiểu Tứ dựa ghế sô pha, một mình uống rượu, dáng vẻ rất hưởng thụ.

Cố Manh Manh nhìn anh ta, tò mò hỏi: “Rượu vang có ngon không?”
“Dĩ nhiên! “
Lục Tiểu Tứ đáp.

Anh đan hai chân chéo, cười dáng vẻ đẹp trai: “Đây chính là tuyệt phẩm mà anh ba cất kỹ, bình thường anh ấy cũng không dám uống.”

Cố Manh Manh trừng lớn hai mắt.

“Hả2”
Cô khẽ kêu lên: “Rượu này là anh trộm?”
Lục Tiểu Tứ khẽ run.

Ngay sau đó, anh cười rạng ngời.

Chỉ thấy anh thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, là tôi trộm được, vốn còn muốn chia sẽ với cô, kết quả cô không biết uống rượu.”
Có Manh Manh trầm mặc.

Cô do dự mãi, cuối cùng lại thận trọng mở miệng nói: “Cái đó, tôi có thể uống một chút không? À, một chút, tôi muốn ném thử mùi vị.”
Lục Tiểu Tứ nghe vậy, lập tức từ trên ghế sô pha ngồi dậy.

Kỳ thực, anh chính là đang chờ câu này, chỉ cần Cố Manh Manh cũng uống rượu, mặc dù sự việc đã bại lộ rồi, anh ba muốn tức giận cũng không có cách nào!
Nghĩ như thế, anh không ngừng liên tục rót rượu vang cho cô.

“Được rồi! Được rồi! “
Cố Manh Manh vội vã kêu ngừng.

Lục Tiểu Tứ đưa rượu vang cho cô, vừa nói: “Chị dậu, cô từ từ uống, ở đây còn.”
“Được rồi, tôi chỉ uống một chút thôi.”
Cố Manh Manh nói xong, đưa tay lên nhận lấy ly rượu vang.

Đầu tiên cô ngửi một cái, sau đó từ từ ngắng đầu ném thử một miếng.

Lục Tiểu Tứ nhìn cô, hỏi: “Cảm giác thế nào? “
Cố Manh Manh khẽ chau mày, nhẹ giọng nói: “Hừ, cũng tậm được! Chỉ là cảm giác có chút lạ.”
Lục Tiểu Tứ nói rằng: “Ai nha, đây là lần đầu tiên cô uống rượu, có thể chưa quen, cô uống thêm nhiều một chút nữa sẽ ổn.”
S06 Cố Manh Manh nghe vậy, lúc này liền uống thêm vài hóp.

Kỳ thực, cô căn bản cũng không biết thưởng thức rượu, rượu vang cao cấp như vậy vào trong miệng cô, ngoại trừ bốn chữ “mùi vị kì lạ” ra, cô cơ bản nghĩ không ra từ khác.

Chỉ thấy cô khổ dưới khuôn mặt nhỏ nhắn, một bên để chén rượu xuống, một bên lắc đầu nói: “Uống không ngon… “
Lục Tiểu Tứ thật bất ngờ.

“Uống không ngon? “
“Ngươi cảm thấy uống ngon sao? ” Cố Manh Manh phản vấn hắn.

Lục Tiểu Tứ bị cô hỏi đến có chút ngần ra.

Hắn vừa muốn mở miệng, biểu tình trên mặt nhưng dần dần trở nên kinh ngạc.

Cố Manh Manh rất dáng vẻ nghỉ hoặc: “Ngươi làm sao rồi? “
Lục Tiểu Tứ chỉa về phía nàng mặt của, mở miệng nói: “Ngươi, mặt của ngươi… “
“A2”
Cố Manh Manh sửng sốt.

Khi tin tức đến tai Lục Tư Thần, anh đang họp video trong phòng làm việc, nghe tin Cố Manh Manh xảy ra chuyện, anh lập tức đứng dậy khỏi ghế, sải bước ra ngoài, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng.

Quản gia theo ở phía sau, căng thẳng không dám nói nhiều.

Lục Tư Thần vừa đi ra ngoài, vừa lạnh giọng hỏi: “Bây giờ người đâu? “
Quản gia đáp: “Bác sĩ đã qua tới, lúc này đang trong phòng ngủ để làm kiểm tra cho tiểu phu nhân! “
Lục Tư Thần mặt lạnh, khí lạnh bao quanh toàn thân.

Lúc này, Lục Tiểu Tứ đang canh ở trước phòng ngủ, nhìn thấy Lục Tư Thần tới, anh cúi đầu không dám nhìn.


Lục Tư Thần liếc mắt, thanh âm lạnh thấu xương: “Tiểu Tú! “
Lục Tiêu Tứ toàn thân run lên.

Anh run run rầy rấy lên tiếng nói: “Anh, anh hai…”
Lục Tư Thần đầy cửa phòng ngủ ra, bỏ lại lời nói: “Ở đây chờ!”
Lời nói chưa dứt anh đã đi vào phòng.

Lúc này trong phòng, Cố Manh Manh đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, sau khi nhìn thấy Lục Tư Thần tiến vào, cô không khỏi nhíu mày, yếu đuối lên tiếng: “Anh đến rồi…”
Lục Tư Thần đứng bên giường.

Anh quan sát cô gái, thấy vẻ mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt lạnh lùng: “Lá gan của cô lớn đấy, còn dám uống rượu! “
Cố Manh Manh không lên tiếng.

Cô ấy giống như một quả cà tím, không có một chút sức sống nào.

Lục Tư Thần khom lưng, đặt bàn tay lớn lên trán cô, trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi: “Bây giờ cảm giác thế nào rồi? “
Cố Manh Manh vẻ mặt rất bướng bỉnh.

Cô đáng thương lên tiếng: “Thật khó chịu, bây giờ tôi ngứa khắp người… “
Lục Tư Thần lạnh nhạt: “Đáng đời! “
Vẻ mặt Cố Manh Manh khổ sở.

Lục Tư Thần liếc nhìn cô, thấy sắc mặt cô rất kém, anh lại hạ giọng: “Được rồi, cô cố gắng một chút đi, bác sĩ đang lấy thuốc cho cô, chỉ cần uống thuốc xong là ổn.


“Ừm! “
Cố Manh Manh gật đầu.

Lục Tư Thần nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên lại hỏi: “Tại sao lại uống rượu? “
Cố Manh Manh cắn môi.

Cô ấy không lên tiếng.

Lục Tư Thần không vui: “Nói nhanh! “
Cố Manh Manh ngước mắt lên nhìn anh, hé môi: “Tôi chính là, chính là có chút tò mò… “
“Tò mò?”
Lục Tư Thần cười lạnh.

Anh nói:” Cô chẳng lẽ không biết mình biết dị ứng với rượu sao?Còn muốn chết nữa, hả? “
Cố Manh Manh nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhọt.

Lục Tư Thần vốn còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng sau khi thấy tình cảnh này, chung quy vẫn không nói ra lời nào.


Lúc này, bác sĩ đến, với một ly nước trong tay, và một vài loại thuốc.

Ông cần thận nói, “Thưa ngài, thuốc đã sẵn sàng.”
Cố Manh Manh lại mở mắt ra.

Cô không nhìn Lục Tư Thần nữa, động tác rất cố gắng ngồi dậy từ trên giường, một giây sau, cả người lại bị ôm lên bằng một cái ôm cứng rắn.

“G2”
Cô ngơ ngác ngửa đầu nhìn Lục Tư Thần.

Người đàn ông không nhìn cô ấy.

“Đưa thuốc cho tôi!”
Anh mở rộng lòng bàn tay của mình với giọng nói mạnh mẽ.

Bác sĩ nghe vậy, vội vàng đưa thuốc cho anh.

Sau đó, Lục Tư Thần lại đưa thuốc đến miệng cô gái.

Ông gần như sử dụng giọng điệu ra lệnh: ” Uống, không được phép nhỗ raI “
“Tôi sẽ không… “
Cố Manh Manh nhỏ giọng lằẳm bẩm một câu, mở miệng uống thuốc.

Nhưng trong giây tiếp theo, toàn bộ khuôn mặt của cô đã thay đổi.

Thôi nào!
Tại sao thuốc này lại đắng như vậy!
“Ôi, nước! “
Cô la hét rồi vươn người ra muốn lấy nước.

Lục Tư Thần ấn vai cô xuống, từ tưd hỏi: “Sau này còn muốn uống rượu không? “.