Cố Manh Manh gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, cô nhớ ra Lục Tư Thần không thể nhìn thấy hành động của mình, vội nói: “Em chờ anh trở về.
Lục Tư Thần cười nhẹ: “Ừ, ngoan.”
Cố Manh Manh lại nói thêm một lát.
Đại khái là hôm nay đã làm những gì.
Mãi đến khi truyền đến tiếng gọi của Tô Mẫn Mẫn.
Cô mới nói: “Mẫn Mẫn đang gọi em.
Lục Tư Thần, em cúp máy trước nhé?”
Lục Tư Thần dặn dò: “Hai người ngủ sớm chút.
Đừng có chơi game mãi.
Anh sẽ bảo quản gia giám sát hai người, biết chưa?”
“Biết rồi, biết rồi mà!”
Có Manh Manh gật đầu lia lịa.
Cúp điện thoại xong, cô trở lại phòng khách.
Nhưng lại rất bất ngờ khi nghe Tô Mẫn Mẫn nói: “Lúc nãy Hạ Hâm gọi điện cho tớ.
Cậu ấy, cậu ấy hình như uống say rồi…”
Đêm tối, bên ngoài một quán bar nào đó.
Ngay sau khi xe dừng lại, Tô Mẫn Mẫn nóng lòng xuống xe.
Cô đi rất vội, trực tiếp sải bước đi vào trong quán bar.
Cố Manh Manh chạy theo phía sau, nói nhanh: “Mẫn Mẫn, cậu đi chậm chút!”
Trong khi nói chuyện, cả hai đã bước vào quán bar.
Trong này khói thuốc mù mịt.
Cùng với tiếng nhạc xập xình.
Nam nữ trên sàn nhảy đang lắc lư điên cuồng, thỉnh thoảng có những tiếng la hét.
Tô Mẫn Mẫn đối với nơi này dường như rất quen thuộc, rành đường mà đi qua sàn nhảy, rất nhanh liền đứng trước một cửa phòng bao.
Gan của Cố Manh Manh không nhỏ, từ đầu đến cuối đều theo sát cô ấy.
Lúc này thấy cô ấy tự nhiên bất động thì không khỏi tò mò: “Ở trong này sao?”
Tô Mẫn Mẫn gật đầu, thấp giọng “ừm” một tiếng.
Cố Manh Manh chau mày: “Sao không gõ cửa?”
“Gõ cửa cái gì…”
Tô Mẫn Mẫn nói một câu rồi đưa tay ra đẩy cửa.
Cửa mở ra.
Tuy nhiên, không giống như bên ngoài, căn phòng riêng này rất yên tĩnh, không có mấy người này kia.
Chỉ là trên bàn có rất nhiều rượu.
Một chàng trai đang nằm nghiêng trên sô pha, hơi nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng.
Ngoài ra, trong phòng còn có một người phụ nữ lớn tuổi trang điểm đậm, từ lúc nhìn thấy Tô Mẫn Mẫn, trên mặt lộ ra ý cười.
“Tô tiểu thư.
Cô cuối cùng cũng đến rồi.
Ai yo, cô mà còn không đến thì tôi cũng không biết phải làm sao!”
“Bà là?”
Tô Mẫn Mẫn nhíu mày nhìn bà ta.
Người phụ nữ cười nói: “Tôi là má mì ở đây!”
Tô Mẫn Mẫn sắc mặt hơi thay đồi.
Cô khẽ nghiền răng: “Bà ở đây làm gì? Anh ta…” Lúc này, cô chỉ vào Hạ Hâm, nói tiếp: “Anh ta tới đây tìm phụ nữ?”
“Ò, đừng hiểu nhằm, Tô tiểu thư.
Người đàn ông này không phải đến đây để tìm phụ nữ.
Tôi phát hiện ra cậu ta say rượu ở đây một mình, sau đó tình cờ nhìn thấy ảnh của cô trong ví của cậu ta, vì vậy tôi đã gọi cho cô đến đây.”
Người phụ nữ cười nheo mắt, hai tay đưa ví da của chàng trai qua.
Tô Mẫn Mẫn vươn tay nhận lấy, lúc mở ra thì cả người ngắn ra.
Cố Manh Manh nhìn một cái rồi nhướng mày nói: “Đây là ảnh của cậu khi còn bé à? Oa, Mẫn Mẫn, hóa ra hồi nhỏ cậu là một tomboy!”
Tô Mẫn Mẫn cười khổ.
Cô nói: “Khi còn nhỏ, tớ không hiểu sự khác biệt giữa nam và nữ.
Tớ luôn nghĩ rằng tóc dài là con gái và tóc ngắn là con trai.
Sau này, tó tình cờ nghe bố mẹ nói muốn có một em trai nên tớ đã tự đi cắt tóc ngắn.
Vốn tưởng từ đó tớ sẽ trở thành con trai, nhưng nào ngờ vẫn là con gái… “
Điều này nghe rất buồn cười.
Nhưng, nỗi buồn trong đó, ai có thể hiểu được?
Thực ra đã rất nhiều lần, Tô Mẫn Mẫn đã nghĩ rằng néu cô ấy là con trai thì tuyệt đối sẽ không bao giờ như thế này.
“Tô tiểu thư? Tô tiểu thư?”
Ngay sau đó, giọng nói của người phụ nữ lại vang lên.
Tô Mẫn Mẫn hoàn hồn lại nhìn bà ta..