Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 67: Không Biết Xấu Hổ





Đây là một rất kỳ lạ của tứ hợp viện, bên trong vườn có loại hoa hồng rất là tươi, chỉ đáng tiếc là hiện tại mùa hoa nở đã qua rồi, hiện tại chỉ còn có những cành lá xanh biếc mà thôi.

Nhưng mà, vài bông hồng trong góc đang nở rực rỡ, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua lại tỏa ra hương thơm sảng khoái không thua gì hoa hồng.

Trong phòng khách của căn nhà chính, Lục Tư Thần đang ngồi dựa lưng lên chiếc ghế sô pha, đang chậm rãi tận hưởng nước trà.

Khi Cố Manh Manh cùng với Bella đi vào trong, anh cũng vừa lúc đặt tách trà xuống.

“Tư Thần, cô gái nhỏ nhà anh đến rồi nè.”
Bella mở miệng cười nói.

Cố Manh Manh phồng miệng, trong lòng có một chút không vui.

Cô mới không phải là cô gái nhỏ.

Ở bên này, Lục Tư Thần ngẩn đầu lên nhìn, nhưng lập tức ngần người ra.

Thành thật mà nói, ngoài cái hôm đám cưới ra, hôm nay chính là lần thứ hai anh thấy cô gái nhỏ này mặc váy trắng, quả thật là rất đẹp mắt, làm cho người ta cảm thấy có vài phần tuyệt mĩ.

“Qua đây.”
Anh hướng về phía cô gái ngoắc ngoắc tay.

Cố Manh Manh có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng thì cô vẫn chậm rãi mà đi bộ sang đó.


“Anh kêu tôi qua đây làm cái gì?”
Cô đứng trước mặt người đàn ông, hỏi một cách rầu rĩ.

Lục Tư Thần mím môi trả lời: “Đêm nay đi tham dự tiệc với tôi, không lẽ cô không muốn ăn mặc cho xinh đẹp thêm sao?”
Cố Manh Manh nhíu mày.

Cô cúi đầu nhìn chiếc váy trắng đang mặc trên người, có chút băn khoăn hỏi: “Cái váy này… nhìn, nhìn không đẹp sao?”
Ở đâu mà không đẹp vậy?
Thật sự là quá đẹp luôn rồi ý, chiếc váy này giống như là được thiết kế cho riêng cô ấy vậy, không chỉ vừa vặn với cái eo thon gọn của cổ mà còn làm toát lên vẻ gợi người ở cái cổ trắng cuốn hút, đầy sự quyến rũ.

Còn cộng thêm với cái mặt búp bê của cô ấy, vẻ đẹp ngây thơ tự nhiên và dịu dàng khiến cho người ta chỉ có mong muốn được bảo vệ và che chở.

Nhưng mà, Lục Tư Thần lại nói như thế này…
“Cô không có thích hợp để mặc đồ màu trắng đâu.”
Anh cau mày lại và nhìn trông rất là nghiêm túc.

“A2”
Cố Manh Manh nghe như thế không khỏi mở to miệng.

“Thật sự là không đẹp sao?”
Cô kéo kéo cái váy qua lại, uễể oải nói: “Nhưng mà mọi người ai cũng nói là rất đẹp mà.”
“Mọi người?”
Lục Tư Thần híp mắt.

Anh mơ hồ có chút tức giận hỏi: “Còn có ai khác thấy qua cô mặc cái váy này à?”
“Người quản gia ấy.”
Cố Manh Manh trả lời: “Hôm nay cái lúc mà ra khỏi cửa ấy, tôi có hỏi thử quản gia và ông ấy còn khen tôi đẹp nữa mà.”
Lục Tư Thần không có để ý đến cô, mà nhìn sang phía của Bella, lạnh lùng nói: “Đưa cho cô ấy một bộ váy.”
Bella lập tức như chạy nước rút.

“Tôi thật ra cũng cảm thấy là cái bộ váy màu trắng này thật cũng rất thích hợp với Manh Manh.” Cô nói.

Lục Tư Thần giận tái cả mặt, uy nghiêm hẳn lên: “Bella.”
Bella hơi choáng.

Nhưng chỉ sau hai giây, cô ấy lập tức hồi phục lại và cười.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Cô nhún vai rồi bước đi vài bước.


Cố Manh Manh vẫn là bộ dáng với vẻ mặt ngây thơ.

“Có ý gì vậy?”
Cô ngơ ngơ ngác ngác nhìn lấy Lục Tư Thần.

Lục Tư Thần lại lần nữa nhìn về phía của cô và kiên nhẫn từ từ giải thích: “Bella là một nhà thiết kế.

Hôm nay, cô ấy sẽ giúp cô tạo kiểu.

Cố Manh Manh không lên tiếng.

Lục Tư Thần nhướng mày: “Tại sao không nói một lời nào?”
Cố Manh Manh lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Không có gì đâu.”
Lục Tư Thần kỳ quái mà nhìn lấy nàng.

Vào lúc này, Bella đã đứng ở trước mặt của Cố Manh Manh.

Cô cười khanh khách mà nhìn lấy Cố Manh Manh, mở miệng nói: “Đi nào, Manh Manh, chúng ta sẽ chọn cho cô một bộ quần áo, cô thích loại quần áo nào?”
Cô Manh Manh vân không nói một lời nào.

Âm thanh ôn nhu của Bella chỉ là nghe cô tiếp tục nói: “Đừng lo lắng, hôm nay tôi sẽ khiến cô được mặc đẹp cho mà xem.”
Cố Manh Manh vẫn không để ý đến những gì mà Bella nói.

Cô nhìn chằm chằm Lục Tư Thần, giọng nói có chút nghẹn khuát: “Anh bắt buộc phải thay nó sao?”
Lục Tư Thần không có làm ra hành động gì.

Vẻ mặt anh công chính nghiêm minh nói: “Đi thay quần áo.”
Cố Manh Manh cắn môi, quay đầu bước đi.


Trên đường đi đến nơi tổ chức bữa tiệc, Cố Manh Manh vẫn không nói một tiếng nào.

Trong chiếc xe đầy sự yên tĩnh, cô mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, tay cầm lá liễu, thật giống một tiểu công chúa dễ thương.

Nhưng mà vị công chúa này như không có tí hứng thú nào.

IEI Thật là nhịn lâu lắm rồi đấy.

Cuối cùng thì Cố Manh Manh cũng nhịn không nổi.

Cô tức giận trừng mắt với Lục Tư Thần, hai bên má không nhịn được mà phồng lên.

Lục Tư Thần đang sử dụng một cuốn sổ để xử lý tài liệu công việc.

Sau khi nghe thấy giọng nói của cô gái, anh chỉ thốt lên một tiếng “ừm” mà không có tí cảm xúc nào và thậm chí không nhìn cô.

Điều này càng làm cho Cố Manh Manh cảm thấy khó chịu.

“Người phụ nữ kia là ai vậy?”
Cô mở miệng chất vấn.

Lục Tư Thần nghe thấy như vậy liền không để ý mà tùy tiện trả lời: “Bạn bè.”.