Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 132: Người con gái tham lam



Thời gian chờ đợi rất là vô vị, Ngôn Tiểu Nặc đành lấy quyển tạp chí thời trang lên lật dở xem xét, thấy sau Giáng Sinh thì lại đến Nguyên Đán, rất nhiều nhãn hàng lớn đầu tung ra bộ sưu tập mới.

Như trên quyển tạp chí này, cô nhìn thấy con tì hưu làm từ ngọc đen mà cô thiết kế.

Mang theo màu đen thuần túy trơn bóng, giống như thiên nhiên tạo thành trong bầu trời đêm, lại thân bí như vậy, giống như đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết. Ngôn Tiếu Nặc xem một lúc rồi lại nhẹ nhàng lật qua.

Trên tạp chí có một loạt những phán đoán về vụ bê bối của cô ấy bị tung ra lân này, quan trọng nhất là, đến nay thái độ của hoàng tử Carter đối với cô vẫn không rõ ràng, và chiếc vương miệng ngọc trai mà cô thiết kế cho hoàng hậu Olina cuối cùng có được sử dụng hay không.

Ngôn Tiểu Nặc không muốn xem tiếp nữa, cô biết lúc này đã chọc giận Mặc Tây Quyết rồi, vì thế việc này chắc cũng không làm nổi nữa.

Cũng giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, không, hoa còn chưa nở thì đã chết rồi.

Bời vì là đêm giao thừa Tết Nguyên Đán, nên bầu trời cứ hết bông pháo hoa này đến bông pháo hoa kia, làm sáng bừng cả một bầu trời đêm.

Chính tại mấy ngày hôm trước, anh còn vì cô mà đốt pháo hoa, hiện tại thì, không có bông pháo hoa nào thuộc về cô cả.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng kéo rèm cửa lại, che đi khung cảnh rực rỡ bên ngoài, cô ngồi trước máy tính, lặng lẽ đợi đến giờ giật vé.

Còn hai mươi giây cuối cùng, Ngôn Tiểu Nặc tập trung toàn bộ lực chú ý, hai mắt nhìn chằm chăm vào thời gian trên máy tính, vừa không ngừng nhấn nút làm mới trang.

Cuối cùng thì màn hình mua vé cũng hiện ra, cô dùng tốc độ nhanh nhất đặt đơn, thanh toán.

Vừa thanh toán xong, lúc muốn mua thêm một vé nữa thì lại phát hiện ra đã bán hết sạch rồi.

Ngôn Tiếu Nặc đang muốn hỏi Phó Cảnh Dao đã giật được vé hay chưa thì Phó Cảnh Dao đã lập tức gửi tin nhắn cho cô bảo đã mua được vé.

Nghĩ đến ngày kia là có thể cùng nhau đi tham dự buổi họp mặt người hâm mộ của anh €, thật là vui, có một điều không tốt duy nhất đó là phải dùng mã xác nhận để lấy vé tại đó.

Có điều cũng không sao, cô có thể đi chơi vui vẻ được rồi.

Buổi tối chỉ ăn một bát cháo nhỏ, cô vẫn thấy đói, liền đứng dậy đi hâm lại cháo và màn thầu, sau khi cô ăn xong thì uống thuốc cảm cúm.

Hội gặp mặt vào ngày kia cô không muốn dùng bộ dạng nước mũi lề thê đi gặp thân tượng.

Uống thuốc cảm cúm chưa được bao lâu thì cô đã cảm thấy rất buôn ngủ, ngã lên giường liên thiếp đi, hoàn toàn quên mất máy tính vẫn chưa tắt, vẫn còn để ở trang mua vé thanh toán.

Trong phòng khách của lâu đài Để Quốc.

Mặc Tây Quyết ngồi trên ghế sofa buồn bực lật dở báo tin tức hôm nay, sau đó vò tờ báo thành một cuộn ném đi, đứng lên hỏi Duy Đức: “Hiện tại cô ấy đang làm gì?”

Quản gia Duy Đức thở dài một hơi trong lòng, thành thật trả lời: "Cô Ngôn xem máy tính một lúc sau đó thì đi ngủ”.

“Xem máy tính?" Mặc Tây Quyết bắt lấy ba từ này, “Cô ấy xem máy tính làm gì?”

“Cái này thì không biết được thưa cậu chủ”. Duy Đức khó xử trả lời.

Bởi vì trong phòng chính của An Hằng không thể lắp camera, nên chỉ có thể biết được mấy thứ này.

“Cô ấy có khóc không?” Mặc Tây Quyết đột nhiên hỏi.

Duy Đức kinh ngạc một chút, sau đó cẩn thận lục lại trí nhớ, lướt qua tất cả các hình ảnh rồi mới trả lời: "Không hề”.

“Bụp!”

Mặc Tây Quyết đạp đố chiếc ghế nhỏ bên cạnh.

Đầu quản gia Duy Đức cúi càng thấp hơn.

Mặc Tây Quyết tức đến mức đi đi lại lại trong phòng khác, anh ở đây đứng ngôi không yên, còn cô thì lại làm như không có chuyện gì, đến khóc cũng không khóc.

Trên thực tế thì sau khi Ngôn Tiểu Nặc khóc xong thì đã đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, xoa xoa mắt rôi mới đi ra ăn cơm.

Nhưng camera không quay được bộ dạng trầm mặc của cô mà thôi.

Mặc Tây Quyết bước qua nơi nào thì đồ đạc đều tan tác chim uông, đột nhiên, con tì hưu ngọc đen bày trên mặt bàn rơi xuống đất.

Anh vội vàng đỡ lấy con tì hưu ngọc đen ấy mới có thể giữ toàn vẹn được.

Duy Đức đứng một bên nhìn đến đau đầy, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Cậu chủ nhớ cô Ngôn như thế thì tại sao không đi gặp cô ấy đi?”

Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Tây Quyết lóe lên, “Không cần ông quan tâm!”

Duy Đức chỉ có thể ngậm miệng.

Mặc Tây Quyết trầm mặc một lúc lại hỏi: “ Ông có bao giờ cãi nhau với bạn gái chưa?”

Duy Đức sững người một chút, sau đó nghĩ nghĩ, cười nói: “Giữa hai người yêu nhau, cãi nhau là chuyện rất bình thường”.

“Vậy cãi nhau xong thì ai đi tìm ai trước?” Mặc Tây Quyết lại hỏi tiếp.

Duy Đức sờ sờ mũi, có chút ngại ngùng: “Ồ, là tôi đi tìm cô ấy”.

“Hứ, không có tiền đồ”. Mặc Tây Quyết lạnh lùng hứ một tiếng, ánh mắt lại lộ ra một tia giao động.

Duy Đức nhìn mà trong lòng cười thầm, tiếp tục ra đối sách: “Cậu chủ, thực ra con gái rất dễ dỗ dành”.

Mặc Tây Quyết quả nhiên có hứng thú, lông mày lưỡi mác nhếch lên: “Dễ dỗ? Dỗ thế nào?”

Duy Đức cười nói: “Cậu chủ chủ động đi tìm cô Ngôn xin lỗi, nhận sai là được rồi”.

“Không thể nào!" Mặc Tây Quyết lập tức gạt đi ý nghĩ này của Duy Đức, lại không chịu nói ra tại sao không được.

Muốn anh đi tìm cô xin lỗi nhận sai vì không cho Lục Đình về nước thì sau này anh còn chút tôn nghiêm của đàn ông nào nữa chứ?

Anh còn chưa ra tay độc ác trực tiếp giết chết cái tên Lục Đình kia là đã nể mặt cô lắm rồi, cô lại còn dám yêu câu anh để cho tên đàn ông đó quay về!

Mặc Tây Quyết cảm thấy cuộc đời này của anh chưa từng bị ấm ức như thế này, dù cho trong lòng anh tức giận tủi thân thế nào đi chăng nữa, ở trước mặt cô anh vẫn tình nguyện đập đồ chứ không nỡ động vào cô dù chỉ một chút.

Nhưng xin lỗi, thì không thể nào.

Duy Đức nhíu nhíu mày, biểu cảm không thể hiếu nối, “Cậu chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặc Tây Quyết lảng tránh không trả lời, hất tay ra hiệu cho Duy Đức lui đi: “Ông không cần biết, về đi nghỉ trước đi”.

Duy Đức gật gật đầu, chỉ có thể lăn chiếc xe lăn rời đi.

Mặc Tây Quyết nhìn chiếc xe lăn của Duy Đức càng ngày đi càng xa, nhẹ ho một tiếng nói: “Cho ông nghỉ phép, nghỉ ngơi cho tốt, mọi việc để người khác lo”.

Chiếc xe lăn của Duy Đức dừng lại, dường như không thể tin được nhìn vào Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết nhìn ông ấy nói: “Nhìn tôi làm cái gì? Đấy là ý của cô ấy, để ông nghỉ ngơi cho tốt, ông nghe đây, thời gian này ông còn dám làm việc, thì có tin là tôi sẽ đánh gãy cái chân còn lại của ông không!”

Duy Đức nghe cậu chủ của mình nói những lời quan tâm bằng giọng điệu ngượng ngùng thì không nhịn được cười: "Vâng, cậu chủ, xin cậu chủ giúp tôi cảm ơn cô Ngôn."

“Hứ, mau đi ra đi, đừng có xía vào chuyện của tôi”.

Mặc Tây Quyết sao lại không nghe ra được ý của Duy Đức

chứ.

Anh lập tức kiêu ngạo quay đầu đi.

Nụ cười của Duy Đức càng thêm rực rỡ, quay xe lần rời đi.

“Các người vào đây”. Mặc Tây Quyết vẫy vẫy người nữ giúp việc vào.

“Cậu chủ có gì dặn dò?” Giọng nói của mấy cô giúp việc thấp thỏm lo âu, sợ rằng ban thân đã động vào tâm trạng không vui của cậu chủ nên bị trừng phạt.

Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: “Phái thêm mấy người đi chăm sóc Duy Đức”.

Mấy cô ấy thở phào một hơn, lập tức dạ vâng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, đi sắp xếp người chăm sóc quản gia Duy Đức.

Phòng khách trở lên yên tĩnh, Mặc Tây Quyết nhìn ngó phòng khách, cô ấy từng uống say ở đây, rôi ôm lấy anh không chịu buông tay.

Đấy là lần duy nhất cô dinh lấy anh, dường như chỉ cần cô buông tay thì anh sẽ lập tức biết mất không gặp được nữa vậy.

Anh muốn cho cô một sinh nhật bất ngờ, nên không nói kế hoạch cho cô, ánh mắt mất mát ấy của cô thực sự khiến tim anh đau nhói.

Mùi vị đẹp đẽ cô dành cho anh ngày hôm đó từ từ hiện hữu lại trên cơ thể, Mặc Tây Quyết đột nhiên cảm thấy rất muốn gặp cô.

Loại cảm giác này giống như lửa đốt trên lông mày, một khắc cũng không đợi được, không thể kiêm chế được.

Mặc Tây Quyết quay người đi xuống nhà xe, lái xe thẳng đến Hằng An.

Lúc đến Hằng An thì cũng đã sắp mười hai giờ rồi, Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng mở cửa, mở đèn phòng khách.

Vẫn là đến đây cảm thấy an tâm, dễ chịu, phòng khách lâu đài Đế Quốc to hơn ở đây rất nhiều, hoa lệ hơn, nhưng từ khi có Ngôn Tiểu Nặc thì Mặc Tây Quyết rất ít ở lâu đài Đế Quốc, suốt ngày ở Hằng An.

Chỉ vì ở đây có Ngôn Tiểu Nặc, anh liền thay đổi con đường về nhà.

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ngủ, bật mức đèn thấp nhất, tiến lại gân trước giường nhìn Ngôn Tiểu Nặc.

Cô đắp chăn ngủ, giấc ngủ yên tĩnh và bình yên, gương mặt nhỏ nhắn mặc dù có tái nhợt nhưng lại không đỏ bừng như lúc bị sốt cao.

Mặc Tây Quyết cúi đầu, dùng trán mình thăm dò nhiệt độ cơ thể cô, trán cô hơi hơi lạnh, giống như chạm vào một miếng ngọc vậy, Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

Ngôn Tiểu Nặc ngủ rất sâu, căn bản không hề bị đánh thức.

Mặc Tây Quyết tắm xong, thay quần áo định lên giường, thì lại phát hiện ra máy tính của cô vẫn chưa tắt.

Anh không ngăn được lắc lắc đầu, bất lực nhìn người con gái còn đang ngủ say sưa kia một cái, đi đến phía trước máy tính giúp cô tắt đi.

Máy tình để lâu tự động hiển thị màn hình đen. Mặc Tây Quyết động con chuột một chút, máy tính tự nhiên đột ngột hiện lên trang web trước đó.

Đôi mắt đen láy nhìn vào đơn đặt hàng trên màn hình, một ngọn lửa âm thầm từ từ trào lên.

Anh ở lâu đài trái tim nhớ mong cô không ngừng, còn cô lại ở trước máy tính chơi trò giật vé để gặp đàn ông?

Bàn tay Mặc Tây Quyết nắm chặt lại, bời vì quá dùng lực nên thậm chí có thể nghe thấy phát ra tiếng khớp xương.

Anh nhanh chóng dùng chuột nhấn mấy nhát, rồi “Bộp” một tiếng đóng máy tính của cô lại.

Ngôn Tiểu Nặc ngủ mê man, lại cảm thấy cứ có một luồng ý lạnh quấn lấy người cô, cô nhảm mắt bất giác cuộn chăn lại.

Sao cô cứ có cảm giác có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô?

Càng nghĩ càng không còn muốn ngủ nữa, cô mơ mơ hồ hồ mở mắt, lại phát hiện trong phòng có một luông ánh sáng ấm áp, cô bị dọa đến hét lên.

“Nửa đêm rồi em hét cái gì chứ?” Giọng nói Mặc Tây Quyết lạnh lùng truyền tới.

Ngôn Tiểu Nặc lại bị giọng nói đột ngột vang lên ấy dọa cho giật mình, nhìn về phía Mặc Tây Quyết, “Anh dọa chết em rồi, sao anh lại đến đây?”

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nhìn cô một cái, từ từ tiến lại gần cô, “Em không hi vọng anh tới, đúng không?”

Ngôn Tiểu Nặc không hiểu gì nhìn anh, lẩm bẩm nói: “Nói linh tinh cái gì chứ”.

Mặc Tây Quyết trực tiếp lật chăn lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, ngữ khí mang theo một loại mệt mỏi nhàn nhạt: “Nằm xuống, đến đây anh ôm".

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy anh rất không bình thường, nhưng cô cũng không thể nói ra được rõ ràng, chỉ ngoan ngoãn năm vào vòng tay của anh.

Vòng tay của anh vẫn khiến cô lưu luyến tham lam như thế, Ngôn Tiểu Nặc không kìm được lại rúc sâu hơn vào vòng tay của anh.

Trên đầu truyền tới tiếng nói lành lạnh của Mặc Tây Quyết: “Đúng thật là người con gái tham lam”.

Ngôn Tiểu Nặc không hiểu ý của anh, cũng lười đôi co với anh, tay cô tùy ý đặt trên eo anh, nhằm mắt lại tiếp tục ngủ.