Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 189: Cô ấy ở cách một bức tường



Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở trên xe taxi, tài xế ngồi ở phía trước hỏi cô: “Cô muốn đi đâu?”

Đi đâu? Cô không có chỗ nào để đi cả.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi: “Đi tới đường Vân Học”

Ở đó là con phố thương mại, gần đó chắc là sẽ có khách sạn để cô tạm thời ở một đêm.

Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, sau đó tìm một khách sạn làm thủ tục ở.

Cô đăng tin tức tìm phòng trên mạng, chắc rất nhanh sẽ có lời phản hồi. Dù sao thì trời cũng sắp tối rồi, ở đây một hôm đã rồi mai tính tiếp.

Lâu đài Đế Chỉ.

Mặc Tây Quyết nhìn 3 chiếc ghế trong phòng sách, anh nhăn mày, sau đó nói với người giúp việc: “Để ba chiếc ghế này lại, còn tất cả mọi thứ khác chuyển tới nhà kho.”

Người giúp việc run rấy trả lời.

“Thu dọn cả tất cả mọi thứ trên chiếc bàn này nữa”

Ngày hôm đó trước khi cô rời đi, vẫn đang đọc sách, thiết kế bản thảo, cho nên không kịp tới thu dọn. Mặc Tây

Quyết nhìn thấy những thứ đó giống như là nhìn thấy rắn độc vậy, cho nên lập tức xoay người ởi ra khỏi phòng sách.

Đúng lúc này quản gia Duy Đức trở về.

Mặc Tây Quyết lạnh nhạt: “Tới công ty lấy một chút đồ thôi sao mà đi lâu vậy?”

Quản gia Duy Đức suy nghĩ một lúc rồi mới từ từ trả lời: "Trên đường có chuyện nên hơi lâu một chút”

“Xảy ra chuyện gì?”

Quản gia Duy Đức không trả lời ngay mà ánh mắt của ông cỏ chút do dự.

Mặc Tây Quyết không buông tha: “Nói”

Quản gia Duy Đức lấy từ trong túi áo ra chìa khóa nhà mà Ngôn Tiểu Nặc đưa cho ông ấy, đưa về phía Mặc Tây Quyết.

Tất nhiên Mặc Tây Quyết biết đây là cái gì, anh nhướng mày hỏi: “Có ý gì?”

Duy Đức thành thật trả lời: “Cô Ngôn dọn đi rồi”

Trong đôi mắt đen nháy của Mặc Tây Quyết như lóe lên một ngọn lửa. Và sự im lặng của anh khiến cho quản gia Duy Đức căng thẳng, và bầu không khí có chút gò bó.

“Dọn đi thì dọn đi” Sau khi Mặc Tây Quyết im lặng một lúc thì vất lại một câu nói rồi xoay người đi xuống tâng. Cầm lấy áo khoác ở trên ghế mặc vào và chuẩn bị đi ra ngoài.

Duy Đức cố ý hỏi: “Cậu chủ đi đâu vậy?”

“Công ty”

Mặc Tây Quyết không để tài xế lái xe mà tự mình lái xe đi ra khỏi lâu đài. Tới tầng dưới của công ty rồi nhưng lại không đi lên mà lại quay đầu xe tới biệt thự Hằng An.

Bước vào cửa bật đèn, anh liền nhìn thấy hai đôi dép bông một lớn một nhỏ được giặt sạch sẽ để ở trước cửa nhà.

Mặc Tây Quyết bước vào phòng khách sau đó bước vào phòng ngủ chính.

Ngoài những quyển sách trên bàn đã được dọn đi thì những cái khác hầu như không thay đổi gì. Các loại mỹ phẩm vẫn được bày trên bàn trang điểm, Mặc Tây Quyết kéo ngăn kéo ra liền nhìn thấy hộp trang sức đó.

Và viên kim cương đỏ mà anh tặng cho cô ấy, cô ấy không mang đi.

Trong tim như có một sự náo động, cô ấy cứ như vậy mà rời đi, dường như không đế lại bất cứ một dấu vết nào, ngay cả viên kim cương đỏ này cũng để lại đây.

Đúng lúc này điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn, sau khi Mặc Tây Quyết nhìn thấy thì lông mày nhăn lại. Người con gái này, thế mà lại trọ ở một khách sạn nghèo nàn như vậy.

Anh đặt viên kim cương lại chỗ cũ, sau đó lái xe đi tới đường Vân Học.

Biệt thự đẹp đẽ thì không ở, lại đi tới một khách sạn 3 sao ở. loại khách sạn như thế vừa không an tòa vừa mất vệ sinh, cô bị điên rồi sao?

Lúc mà Mặc Tây Quyết lái xe tới, người nhân viên ở dưới tầng không tin hỏi: “Anh, anh thật sự muốn ở đây sao?”

“Tôi không thể ở sao?” Mặc Tây Quyết lạnh lùng hỏi lại.

“Không phải, anh muốn ở phòng bao nhiêu?' Người nhân viên vội hỏi.

Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “409”

Người nhân viên lại kinh ngạc một lần nữa, sau đó cười hỏi: “409 chỉ là một phòng đơn nhỏ, hay là, anh ở 209 nhé? Đó là phòng thượng hạng của khách sạn chúng tôi...”

Đôi mắt của Mặc Tây Quyết dân trở nên lạnh hơn,người nhân viên không dám nói gì nữa, vội vàng mở cửa phòng 409 cho anh.

Ngôn Tiểu Nặc ở phòng 410, cô sớm biết điều kiện của phòng ở không tốt, nhưng mà cô không ngờ răng hiệu quả cách âm lại kém như vậy. Có một số âm thanh phát ra từ căn phòng 411 bên cạnh, khiến cho cô buồn ngủ mà không sao ngủ được.

Đúng lúc này cô đang suy nghĩ có nên đổi phòng khác không thì kết quả phòng 411 có cảnh sát tới gõ cửa: “Chúng tôi đi tuần tra, đưa chứng minh thư ra đây.”

Ngôn Tiểu Nặc bị dọa, chẳng nhẽ ở phòng bên cạnh đang làm giao dịch bất hợp pháp? Trời ơi, sao có thể như vậy, vậy ở đây thật sự không an toàn rồi.

Cô nghe thấy tiếng hét của người con gái, sau đó là các âm thanh hỗn loạn từ căn phòng phát ra, cùng với đó là giọng nói nghiêm khắc của cảnh sát: “Quỳ xuống”

Xem ra vẫn không phải là chuyện tốt đẹp gì rồi.

Ngôn Tiểu Nặc rời giường mặc quần áo, lát nữa cảnh sát sẽ tới đây chứ? Cô chỉ mặc quần áo ngủ thôi thì rất khó coi.

Nghĩ cái gì thì cái đó tới luôn, vừa mới sắp xếp mọi thứ xong thì cảnh sát đã tới gõ cửa và gọi số phòng.

Ngôn Tiểu Nặc đưa chứng minh thư mà mình đã chuẩn bị sẵn ra.

Cảnh sát xác minh thông tin một chút, sau đó quan sát căn phòng của cô, xác định là không có bất kỳ chuyện gì rồi mới nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tối nay sau khi kiểm tra xong thì ở đây sẽ rất an toàn, cô nghỉ ngơi đi.”

Ngôn Tiểu Nặc mở mắt ngẩn người nhìn cảnh sát rời đi, qua một lúc cô mới lại bò lên giường một lần nữa.

Không còn các âm thanh tạp nham, khiến cô dễ ngủ hơn. Cô thực sự là rất mệt, cho nên nằm chút là đã ngủ được luôn.

Phòng 409.

Cảnh sát cung kính nói chuyện với Mặc Tây Quyết: “Tổng giám đốc Mặc, chúng tôi đã làm những chuyện mà anh căn rặn rồi, đêm nay sẽ không còn ai làm phiền giấc ngủ của cô Ngôn nữa”

Mặc Tây Quyết gật đầu, nói ra một câu: “Các anh vất vả rồi”

Cảnh sát nói: “Anh nghỉ ngơi đi, chúng tôi không làm phiền anh nữa” Nói xong bọn họ rời khỏi khách sạn.

Mặc Tây Quyết chỉ yên lặng đứng ở đó, giơ bàn tay lên Sờ vào tường. Cô ấy đang cách một bức tường ngủ ngon.

Không biết đứng bao lâu, anh cũng cảm thấy có chút mệt, cho nên miễn cưỡng đi tắm rửa một chút và ngủ trên ghế.

Trong lòng từ đầu tới cuối vẫn luôn chú ý động tĩnh của Ngôn Tiểu Nặc ở bên kia cho nên ngủ không ngon giấc. Đến tận trời sáng mới ngủ được.

Lúc tỉnh lại một lần nữa thì đã 7 giờ rồi.

Mặc Tây Quyết đứng dậy mở cửa ra, phát hiện căn phòng của Ngôn Tiểu Nặc đang có người quét dọn. Anh hỏi người quét dọn: “Người ở phòng này đã đi rồi sao?”

Người quét dọn gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, vừa mới làm thủ tục trả phòng xong.”

Mặc Tây Quyết xoay người đi đến quầy trả phòng, sau khi đi ra khỏi cửa khách sạn, cách một con đường, anh nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc, còn có cả Lục Đình nữa.

Buổi sáng sau khi tỉnh dậy Ngôn Tiểu Nặc nhận được điện thoại của Lục Đình. Lục Đình biết cô đã dọn ra khỏi biệt thự Hằng An cho nên rất lo lắng, sáng sớm đã tới đây gặp cô.

Lục Đình hơi nhăn mày nói: “Tại sao em lại dọn ra khỏi biệt thự Hằng An? Có phải mẹ anh tới tìm em không?”

Ngôn Tiểu Nặc sao có thể nói chuyện bà Lục tới tìm cô cho Lục đình được, do đó cô chỉ cười lắc đầu, nói:

“Làm sao có thể? Là do em không muốn ở đó nữa, cho nên mới muốn dọn đi chỗ khác”

Lục Đình vốn dĩ không hề tin lời cô nói, nhưng mà nghe cô nói như vậy rồi anh ta cũng không muốn làm khó cô nữa. Dù sao thì người ta cũng chuyển đi rồi, có hỏi thêm nữa cũng được cái gì đâu, cũng có ý nghĩa gì đâu?

Anh ta không hỏi chuyện này nữa: "Vậy em đã tìm được chỗ ở chưa?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Vẫn chưa, trôi qua tạm ở khách sạn một đêm, hôm nay dự định đi ra ngoài tìm.”

Nếu như thật sự có ý định chuyển đi thì tại sao không tìm trước phòng? Lục Đình càng nhận định suy nghĩ của bản thân hơn, nhưng mà anh ta không để lộ ra, nói: “Anh có một căn hộ đứng dưới tên anh, từ trước tới giờ anh chưa từng tới đó ở, nhưng mà vẫn có người tới quét dọn theo định kỳ. Ở bên đó hoàn cảnh rất tốt, nếu như em không chê thì có thể tới đó ở”

Sống ở nhà của Lục đình... Ngôn Tiểu Nặc vô ý lắc đầu: “Không cần đâu, em tự đi tìm phòng thì tốt hơn.”

Lục Đình nói: “Căn hộ đó chỉ cách đường Tây Hà một con phố thôi, với cả ở tầng cao nữa”

Căn biệt thự hai tầng ở đường Tây Hà kia là nhà của Ngôn Uyển Cừ. Cô sống ở đó có thể dễ dàng quan sát động tĩnh của Ngôn Uyển Cừ, cũng có thể sẽ tìm ra manh mối cứu bà ngoại.

Cô lập tức đồng ý: “Em sẽ trả tiền thuê phòng cho anh”

Lục Đình cười: “Anh cũng không biết giá tiền thuê nhà là bao nhiêu, em đưa cho anh đủ tiền ăn cơm là được rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười.

Ở trong mắt Mặc Tây Quyết chính là mới sáng sớm bọn họ đã ở đây hẹn hò, vừa nói vừa cười.

Ngọn lửa trong lòng bắt đầu bừng lên, sau đó anh nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình cùng nhau lên xe.

Đi theo bọn họ tới căn hộ của Lục Đình, Mặc Tây Quyết đứng ở cửa căn hộ của Lục Đình nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Ở đây thực sự rất tốt, tâm nhìn cũng tốt”

Người nào đó ở ngoài cửa rất tức giận. Tầm nhìn tốt sao? Nơi rách nát này có tầm nhìn tốt sao? Sao có thể bằng lâu đài của anh được?

Lục Đình cười nói: “Em ở đây bao lâu cũng được, chỉ cần em thích”

Mặc Tây Quyết nghe thấy thế, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Ngôn Tiểu Nặc ngượng ngùng cười nói: “Chỉ là tạm thời thôi mà”

Mặc Tây Quyết nghe thấy như vậy thì sắc mặt mới đỡ đi một chút.

Lục Đình nói: “Em vẫn chưa ăn sáng đúng không? Anh xuống dưới mua cái gì đó cho em ăn”

Ngôn Tiểu Nặc ngăn anh ta lại: “Không cần đâu, lát nữa nấu một chút cháo là được rồi. Đúng rồi, anh ăn chưa?”

Lục Đình cười nói: "Vẫn chưa, anh vẫn chưa từng ăn cơm mà em nấu.”

“Vậy chúng ta cùng ăn.” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới chuyện Lục Đình giúp đỡ mình, cho nên mời anh ta ăn một bữa cũng coi như là cảm ơn.

Mặc Tây Quyết nghe thấy thế, cơn giận bốc lên đầu. Cơm mà cô làm chỉ có anh mới được ăn, tên họ Lục khốn kiếp.

Anh chịu đựng không giơ tay đấm cánh cửa, nhưng mà...

Cánh cửa đột nhiên được mở ra, Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang tức giận đứng trước cửa, trong nháy mắt hơi kinh ngạc.

“Tổng giám đốc Mặc...”

“Mặc Tây Quyết..."

Mặc Tây Quyết nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình đang đi dép đi trong nhà, hai người đứng trước mặt mình đều có một loại biểu cảm. Anh suýt chút nữa tức đến hỏng phổi, anh lạnh lùng nhìn bọn họ không nói câu nào.

“Sao anh lại ở đây?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy anh, trong lòng nghĩ không biết sao anh lại tức thành dạng này?

Mặc Tây Quyết lạnh lùng trả lời: “Bổn thiếu gia đi qua đây, không cẩn thận nghe thấy các người nói chuyện.”

Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi lạnh, cô và Lục Đình nói chuyện với nha, anh ấy đều nghe thấy hết rồi sao?

Mặc Tây Quyết hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn bóng lưng anh tuyệt tình rời đi, trong lòng có chút phức tạp.

Ánh mắt của Lục Đình hơi tối lại, anh ta nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Quay vào đi, gió ở đây rất to” Ngừng một lúc, anh ta lại nói: “Anh vẫn nên xuống dưới mua đồ ăn sáng thì hơn.”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Không cân đâu, em xuống nhà bếp nấu ít cháo rôi làm thêm mấy món nữa là được rồi.”

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.