Bà Phó cười khổ một chút, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, cô và Cảnh Dao nói chuyện một chút đi, tôi đi ra trước”.
Không có bất cứ sự hỏi han, cũng không có một chút khách sáo, Ngôn Tiểu Nặc thậm chí còn nhìn thấy lúc bà Phó quay người rời đi còn lén lút lau lau nước mắt.
Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc cũng hiểu ra cô người hầu nói “Không tốt” ở đây là không tốt đến mức nào rồi, cô từ từ ngồi xuống, nhìn biểu cảm nặng nề của Phó Cảnh Dao, một bụng những lời đã chuẩn bị để nói bây giờ lại không biết bắt đầu từ đâu.
Phó Cảnh Dao là người mở miệng trước: “Bộ dạng hiện tại của tớ, dọa đến cậu phải không”.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn nói dối, giữ nguyên trầm mặc.
Đôi môi khô cong nứt nẻ của Phó Cảnh Dao hé ra nụ cười khổ: “Đi nước S thế nào? Ổn chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc không muốn kể cho cô ấy việc mình gặp phải lở tuyết, chỉ bình thản nói: “Vẫn ổn".
Phó Cảnh Dao mím mím môi, không nói gì nữa.
Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc thản nhiên nhìn vào cô ấy, nhẹ nói: “Tớ đến đây, cậu muốn hàn huyên với tớ à?”
Ngữ khí của Phó Cảnh Dao rất bình thản: “Cậu biết không? Khi ông nội vừa bắt tớ phải đóng cửa kiểm điểm lại mình, tớ còn rất không vui, trong lòng nghĩ là rõ ràng cậu là người có lỗi với tớ, tại sao lại bắt tớ chịu tội?”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cô ấy, biểu cảm trên gương mặt cô không thể giải thích được.
“Lúc bắt đầu tớ còn làm âm ï, sau đó thì ông nội bảo anh trai đến nói chân tướng cho tớ biết”. Phó Cảnh Dao cũng nhìn về phía cô, nhẹ giọng nói: "Lúc đó tớ mới biết, bản thân đã bị biến thành xạ thủ”.
Ngôn Tiểu Nặc cho rằng khi Phó Cảnh Dao nói ra những lời này, thì cô ít nhất sẽ cảm thấy không thỏa mái, nhưng không ngờ rằng, lúc Phó Cảnh Dao thực sự nói ra, thì trong lòng cô chỉ có một chút đẳng ngắt, không hề có thứ cảm giác khác.
“Sau đó tớ cứ nghĩ mãi, cậu đã sống như thế nào chứ”. Phó Cảnh Dao nhìn cô ấy một cách yếu ớt, trong mắt mang đầy thắc mắc.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Tớ có lý do phải kiên trì tiếp tục, tớ có người tớ cần bảo vệ, đây chính là giới hạn của tớ”. Ngừng lại một chút, cô nói, “Cậu hận nhất không phải việc tớ và Mặc Tây Quyết ở cùng nhau, mà động lực khiến cậu hạ quyết tâm chính là lần cậu muốn làm thực tập sinh nhưng lại bị tớ làm hỏng kế hoạch đúng không?”
Toàn thân Phó Cảnh Dao chấn động, không thể tin vào tai mình liền hỏi lại: “Sao cậu lại biết được?”
Ngôn Tiểu Nặc điềm đạm nói: “Ánh mắt ngày hôm đó của cậu, cả đời này tớ cũng không quên được”.
“Vậy cậu có hối hận vì làm như thế không?” Phó Cảnh Dao nhìn chăm chăm vào cô hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, ánh mắt không hề có một tia do dự: “Không”.
Ánh mắt cô đột nhiên trở nên sáng quắc lên, nhìn lên có chút khiến người ta sợ hãi.
Ngôn Tiểu Nặc lại cười: “Bởi vì tớ biết Mặc Tây Quyết là người như thế nào, dù cho cậu có vào tập đoàn Đế Quốc thì anh ấy cũng sẽ không nhìn cậu dù chỉ một cái”.
Phó Cảnh Dao ngẩn người nhìn cô, đôi mắt đỏ ửng.
Ngôn Tiểu Nặc không nhẫn tâm nói tiếp, mặc dù hiện tại cô không có cách nào tha thứ cho Phó Cảnh Dao, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của cô ấy, cô vẫn không thể nhân tâm.
“Cậu thích anh ấy, đúng không?” Phó Cảnh Dao nhẹ giọng hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô ấy, gật đầu: “Phải, tớ thích anh ấy”. Sau đó cô đứng đứng lên, nói với Phó Cảnh Dao, “Vì thế, xin cậu hãy bỏ cái ý định ấy đi”.
“Không phải trước đây cậu vẫn luôn từ chối anh ấy sao?” Phó Cảnh Dao bước xuống khỏi giường, đi đến trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, “Không phải cậu không cân anh ấy à? Cậu cho rằng hai người có thể thuận lợi đến được với nhau sao?”
Ngôn Tiểu Nặc đứng lên, gương mặt nhỏ nhắn hơi hơi hướng lên, bình tĩnh nói: “Cậu nói đúng, trước đây tớ không cần anh ấy, nhưng hiện tại không như vậy, tớ cần anh ấy, vì thế cậu hãy bỏ ý định đi”.
Phó Cảnh Dao nhìn biểu cảm kiên định của cô, lùi lại phía sau mấy bước liền, vịn vào thành giường, cố gắng đứng vững.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Cảnh Dao, trước đây tớ không nói chân tướng cho cậu là vì tớ không thể nói ra, cậu nghĩ đi, Ngôn Uyến Cừ hại tớ như vậy, nếu là cậu, cậu có tha thứ cho cô ta không?”
Toàn thân Phó Cảnh Dao run rẩy, không thể nói thành lời, nếu là cô, đừng nhắc tha thứ, không bắn chết Ngôn Uyển Cừ là còn tốt rồi.
“Nhưng Mặc Tây Quyết là người đàn ông đầu tiên tớ thích”. Phó Cảnh Dao nhìn thân hình mảnh khảnh của Ngôn Tiểu Nặc rồi nói: “Tớ thực sự rất thích anh ấy".
Ngôn Tiểu Nặc quay người qua, nhìn thẳng vào Phó Cảnh Dao, nhẹ giọng nói: “Cậu thích anh ấy ở điểm nào? Tướng mạo? Địa vị? Tiên bạc? Cậu có từng nghĩ cậu thích anh ấy ở điểm nào không? Cậu hiểu cuộc sống của anh ấy, hiểu con người của anh ấy sao? Cậu có từng thương Mặc Tây Quyết không?”
Lúc Phó Cảnh Dao nghe được câu cuối cùng, toàn thân chớp mắt trở nên mềm nhũn, giống như người bị rút gân vậy, bỗng chốc không còn tinh thần nữa.
Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc nói: “Nếu cậu thích anh ấy, cậu sẽ không đối phó với tớ, vì muốn có được anh ấy, mà đi làm tổn thương anh ấy, cậu không có một lí do tuyệt đối nào, cậu chỉ vì đối phó với tớ, muốn trút ra sự oán hận độc ác trong lòng cậu”.
Phó Cảnh Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống hai bên gò má, ngữ khí của cô ấy vẫn mang theo sự không cam tâm, “Tớ không biết sự việc sẽ ầm ĩ đến mức này, tớ thực sự không biết...
“Phó Cảnh Dao, lau khô nước mắt của cậu đi”. Ngôn Tiếu Nặc đưa cho cô ấy một tờ giấy, nói với cô ấy, "Không có gì là không thể vượt qua được, tương lai sẽ có người đàn ông tốt hơn đến với cậu, cậu còn có bố mẹ yêu thương cậu, có anh trai cậu, ông nội cậu, cậu biết không, tớ rất ngưỡng mộ cậu”.
“Ngưỡng mộ tớ?” Phó Cảnh Dao nghẹn ngào hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc ướt ướt, nói: “Phải, anh trai cậu đã từng nói với tớ, nên tớ làm tổn thương cậu, anh ta sẽ không tha cho tớ. Cậu có một người anh trai tốt như vậy, thương cậu như vậy, nghĩ cho cậu như vậy, còn tớ thì không có, hiện tại tớ thực sự chẳng có gì hết”.
Phó Cảnh Dao nhìn cô, trong tay nắm chặt tờ giấy ăn, chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc vừa đi về phía cửa vừa nói: “Nếu có thể, đi ra ngoài đi dạo lấy tinh thần đi, thế giới bên ngoài rất lớn, lĩnh hội được điều này, những phiền muộn trong lòng cậu sẽ chẳng là gì nữa”.
Trong giọng nói của cô ấy như mang theo động viên, lại như mang theo than thở, cùng với bóng hình cô từ từ biến mất ở ngưỡng cửa.
Bà Phó vẫn túc trực ở cửa, Ngôn Tiếu Nặc nhìn thấy bà ấy thì không hê cảm thấy bất ngờ, mẹ và con gái lúc nào cũng sẽ quan tâm hết mực.
Nhìn cơ thể yếu ớt của bà Phó, Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, nếu cô cũng có một người mẹ đối tốt với cô như thế này thì tốt rồi, tiếc là cô không có.
“Bác gái, cháu nghĩ là Cảnh Dao không sao rồi”. Ngôn Tiểu Nặc không kìm được mà an ủi bà Phỏ, "Bác để cô ấy yên tĩnh, cô ấy sẽ nghĩ thông suốt thôi”.
Bà Phó thở một hơi thật dài, vỗ vỗ vào mu bàn tay Ngôn Tiểu Nặc: “Đứa trẻ ngoan này, thật là cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã đến đây một chuyến, cháu có biết không, nếu cháu còn không đến, thì bác thực sự không còn cách nào nữa”.
“Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi”. Ngôn Tiếu Nặc nhẹ nhàng nói, “Ông Phó vẫn chưa về sao?”
Bà Phó cười nói: “Vừa về rồi, muốn đến thăm Cảnh Dao, nhưng nghe nói cháu ở đây, ông ấy nói nếu cháu muốn gặp ông ấy thì đến lầu câu cá ở vườn hoa phía sau tìm ông ấy”.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Dù sao cũng đã đến một chuyến, nhất định phải đi gặp ông Phó rồi, bác gái, bác chăm sóc Cảnh Dao nhé, cháu đi ra lâu câu cá”.
Bà Phó gật đầu liên mấy cái, đưa cô ấy xuống lầu rồi sai người hầu đưa cô ấy ra lầu câu cá.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy tâm tình dễ chịu không ít, đi tới lầu câu cá, viện sĩ Phó đang ở đó chuẩn bị đồ câu.
Vẫn còn tâm trạng câu cá, xem ra ông lão này rất có niềm tin vào cô.
“Cô bé mau đến đây, để ông xem xem nào”. Viện sĩ Phó thấy cô đi từ xa tới, cười rồi vẫy vẫy tay với cô.
Thái độ thân thiết như thế này khiến cho trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất ấm áp, cô bước nhanh tới, kêu một tiếng: “Ông Phớ”. Sau đó giúp ông ấy chuẩn bị đồ câu.
“Cùng ta câu cá không?” Viện sĩ Phó ôn tồn hỏi cô.
Ngôn Tiểu Nặc thực sự không có tâm trạng câu cá, khéo léo từ chối: “Gần đây cơ thể không được dễ chịu, cháu ở bên cạnh xem ông câu cá là được rồi”.
Viện sĩ Phó cũng không miễn cưỡng cô, đưa cho cô một chiếc ghế nhỏ, bản thân thì thuần thục quăng dây câu xuống nước.
“Con bé không biết điều của nhà ta có tốt lên chút nào chưa?” Viện sĩ Phó hỏi nhỏ, “Con bé chết tiệt, cứng đầu như đầu trâu vậy”. Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, sau đó nói, “Cháu nói chuyện với cô ấy rồi, chắc là không sao nữa, chỉ là tâm trạng vẫn cần từ từ bình ổn lại”. Viện sĩ Phó lắc lắc đầu, “Mấy đứa trẻ các cháu, sao lại có thể làm ầm ï như thế chứ, gây ra phiền phức lớn như thế, khó mà giải quyết được hậu quả”.
Ngôn Tiểu Nặc trâm mặc một chút, thở dài một hơi: “Không chỉ là không giải quyết được hậu quả, mà rõ ràng là khó khăn chết đi được”.
Viện sĩ Phó nhíu mày, “Sao thế?”
Ngôn Tiểu Nặc thấy mình lỡ lời, thì vội vàng lắc đầu, nói: “Không sao, không có gì ạ”.
Viện sĩ Phó thấy ánh mắt cô né tránh, trong lòng lại càng hoài nghỉ, nhưng cũng không truy hỏi tiếp, đổi sang một chủ đề khác: “Nghe nói nhà cháu ở Liên Sơn à?”
Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi, gật gật đầu nói: “Vâng ạ, viện sĩ Phó cũng đi qua Liên Sơn rồi ạ?”
“Ta lại chưa từng đến đó”. Viện sĩ Phó nhìn vào mặt hồ yên tĩnh không một gợn sóng, đột nhiên cười nói, “Cháu vẫn còn bà ngoại đúng không? Ta rất hiếu kỳ muốn biết người như thế nào lại có thể dạy dỗ được một đứa trẻ tốt như thế này, có thể cho ta đi bái kiến một chút không?”