Trước khi về Mặc Tây Quyết đã sai người làm chuyển hết đồ của Ngôn Tiểu Nặc đến thư phòng.
Ngôn Tiểu Nặc đi thư phòng thấy đồ của mình vẫn ở đó, đang thu dọn đồ đạc, thì có một bóng trắng phi đến.
Tú Cầu thấy Ngôn Tiểu Nặc thì hưng phấn lạ thường, ôm lấy chân cô dụi dụi, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bản thân không thể tiếp tục được nữa.
Cô đi đến đâu là Tú Cầu theo đến đó, như trong tư thế “Tôi phải theo cô đến cùng trời cuối đất” vậy.
Ngôn Tiểu Nặc không nhẫn tâm, sau khi thu dọn xong đồ đạc thì đưa Tú Cầu ra bãi cỏ bên ngoài chơi.
Mặc Tây Quyết từ chỗ quản gia Duy Đức đi ra thì đi qua bãi cỏ, thấy Ngôn Tiểu Nặc đem theo Tú Cầu chơi trên thảm cỏ, gió đên thổi đến, là tung tóc cô lên.
Tú Cầu chơi rất vui vẻ, xông về phía Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết hơi nhíu mày, đưa tay giữ lấy Tú Câu đang định ôm lấy chân mình.
Tú Cầu điên đoạn hưng phấn liếm tay Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc ở một bên cười nói: “Tú Câu hình như lại lớn hơn một chút rồi”.
Mặc Tây Quyết hừ một tiếng, nói: “Con chó này sắp thành thủ lĩnh của cái lâu đài này rồi”.
Tú Cầu nhân lúc Mặc Tây Quyết không để ý, thì giơ chân trước lên, ấn xuống đùi Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết đen mặt, Ngôn Tiểu Nặc cũng ngẩn người.
Sững lại hai giây, Ngôn Tiểu Nặc bật cười gập người.
Mặc Tây Quyết giơ chân nhẹ nhàng hất Tú Cầu ra, đang định quay người về phòng ngủ thay quần áo, thì thấy Ngôn Tiểu Nặc ôm theo Tú Cầu nghịch ngợm.
“Cậu đây còn không được yêu thích bằng một con chó”. Mặc Tây Quyết hừ một tiếng, trong mắt đầy ắp oán hận.
Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa phụt ra, tay vuốt ve đầu Tú Cầu, cười cười hỏi: “Anh còn ghen với cả nó sao?”
Mặc Tây Quyết nghe xong liền quay người về phòng ngủ thay quần áo.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn bóng lưng của anh chẳng biết làm thế nào lắc lắc đầu, nhìn thời gian còn sớm, lại muốn đi thăm quản gia Duy Đức.
Lúc cô đến thì Duy Đức đang bận, thấy cô đến thì rất vui mừng: "Cô Ngôn đến rồi à, mau ngôi đi”.
Nhìn trên bàn là tập danh sách xếp chồng lên nhau, liền hỏi: “Thì ra là ông đang bận, tôi làm phiền rồi”.
Quản gia Duy Đức cười cười: “Một năm mới bắt đầu rồi, người giúp việc trong lâu đài, rồi nhà bếp, vệ sĩ đầu phải đổi một lượt, vì thế có chút bận”.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cảm ơn quản gia Duy Đức: “Quãng thời gian tôi không ở đây, ông đã giúp đỡ tôi rất nhiều, rất cảm ơn ông”.
“Cô Ngôn nặng lời rồi, cô đồng ý trở về đây, là việc mà tôi vui nhất”. Duy Đức cười nói.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, không nói thêm gì nữa, lúc này, một trận ồn ào từ bên ngoài truyền vào.
Một cô người làm khóc xông vào, “Bụp” một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt quản gia Duy Đức, “Quản gia Duy Đức, tôi xin ông đừng đuổi tôi ra khỏi lâu đài, tôi làm gì cũng được!”
Ngôn Tiểu Nặc bị dọa giật mình, bất giác nhìn lên quản gia Duy Đức một cái.
Sắc mặt quản gia Duy Đức sâm xuống, vỗ vỗ tay, lập tức liên có vệ sĩ từ ngoài xông vào, kéo cô người làm kia đứng dậy.
Cô người làm kia bị dọa run lập cập, cúi đầu nước mắt lã chã, nhưng một câu cũng không dám nói.
“Tìm người thay thế cô, cũng không phải là đuối cô, tôi sẽ cho cô đủ tiền, đủ để cô sinh sống”. Quản gia Duy Đức xua xua tay, “Thả cô ấy ra”.
Vệ sĩ lập tức thả cô người làm ra, gật đầu lùi ra.
"Quản gia Duy Đức, tôi chỉ muốn ở trong lâu đài làm việc, không phải là vì tiền”. Cô người làm to gan mở miệng, liếc sang Ngôn Tiểu Nặc một cái, “Bà ngoại tôi bị tai nạn xe mà chết, mẹ tôi lên cơn đau tim không cứu được cũng qua đời, tôi thực sự không còn nơi nào để đi nữa".
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy ba chữ “tai nạn xe”, thì lập tức hỏi: “Cô tên là gì?”
Cô người làm cúi đầu càng thấp hơn, “Cận Phượng Anh”.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc thất sắc, “Cô chính là Cận Phượng Anh, mẹ cô làm sao rồi? Tại sao không có ai nói với tôi?”
Cận Phượng Anh cúi thấp đầu, gương mặt nghiêm nghị, nhưng giọng nói lại có chút đáng thương: “Sau khi bà ngoại chết chưa được mấy ngày, thì mẹ tôi bệnh tim tái phát, không cứu được nên...”
Tim Ngôn Tiểu Nặc đập thình thịch, ngón tay nắm chặt lấy chiếc ghế, cô không hề biết những chuyện này, căn bản không hề nghĩ rằng chuyện sẽ biến thành tình cảnh như hiện tại.
Một lần sai sót của cô, hại người ta nhà tan cửa nát, Ngôn Tiểu Nặc không thể chịu được tự vấn.
Quản gia Duy Đức nhìn Cận Phượng Anh, trong ánh mắt đầy thăm dò.
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, ngữ khí tràn đầy đau thương day dứt, cô hỏi: “Cô thật sự muốn tiếp tục ở lại đây sao?”
Cận Phượng Anh ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt, gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc: “Vâng”.
Ngôn Tiểu Nặc nói với quản gia Duy Đức: “Quản gia Duy Đức, ông cho cô ấy ở lại đi, cô ấy rất đáng thương, không có nơi nào để đi cả".
Duy Đức nhìn Ngôn Tiểu Nặc rồi lại nhìn sang Cận Phượng Anh, gật đầu mỉm cười: “Nếu cô Ngôn đã mở lời, thì cô ở lại đi, nhớ rằng hôm nay cô Ngôn đã vì cô mà xin tôi, không được nảy sinh bất kì ý nghĩ sai trái nào, biết chưa hả?”
Cận Phượng Anh lập tức cảm kích nói: “Cảm ơn quản gia Duy Đức, cảm ơn cô Ngôn”.
Quản gia Duy Đức an ủi Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, cô đừng quá áy náy, cô không hề cố ý, sự việc sau này cũng không có ai có thể dự liệu được”.
“Mặc dù là như thế, nhưng tôi vẫn không thể vượt qua được ngưỡng cửa này”. Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, đứng lên nói với quản gia Duy Đức, “Ông cứ bận đi, tôi cũng phải về rồi”.
Duy đức đứng lên nhìn theo bóng lưng Ngôn Tiểu Nặc rời đi, rồi mới dặn dò người tổng quản quản lý người làm: “Nghiêm cấm Cận Phượng Anh tiếp cận với cô Ngôn và cậu chủ, đặc biệt là thư phòng”.
Thần sắc cô tổng quản trầm trọng nói: “Quản gia Duy Đức, ông xem, có cân tìm người để giám sát Cận Phượng Anh hay không?”
Quản gia Duy Đức trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cũng tốt, nếu cô ta có bất cứ hành động lạ nào, thì lập tức nói với tôi”.
Tổng quản lập tức nhận lận đi làm.
Thần sắc Ngôn Tiểu Nặc ngẩn ngơ trở về phòng khách, Mặc Tây Quyết đã thay xong quần áo ngồi trên sofa xem tin tức tài chính của ngày hôm nay, thấy cô đi vào với biểu cảm như vậy thì nhíu mày: “Em làm sao thế? Không phải chơi với con chó ngu ngốc kia rất là vui sao?”
"Con chó ngu ngốc?” Ngôn Tiểu Nặc hơi kinh ngạc, lúc này mới nghĩ ra là Tú Cầu, cô nói: “Tú Cầu có tên, không phải ngu ngốc”.
Mặc Tây Quyết hỏi: “Bộ dạng em thế này là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lâu quá không về lại lâu đài nên nhìn cảnh mà đau lòng à?”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ nghĩ, rồi quyết định nói với Mặc Tây Quyết việc đó: “Em gặp Cận Phượng Anh”.
Đồng tử đen láy của Mặc Tây Quyết lóe lên: “Ö, cô ta chưa rời khỏi lâu đài à?”
“Anh biết là cô ấy phải rời khỏi lâu đài sao?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi.
Mặc Tây Quyết bình thản cười nói: “Duy Đức đã nói với anh việc này từ lâu rồi, anh không muốn để một quả bom ở bên người, nên mới nói với Duy Đức nhân cơ hội này sẽ thay Cận Phượng Anh”. Dừng lại một chút, anh mói: “Xem ra là chưa thay được rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc cản môi nói: “Cô ấy nói cô ấy muốn ở lại lâu đài làm người hầu nữ, cô ấy không có nhà, không có người thân, càng không có nơi nào để đi, em thấy cô ấy thật đáng thương, mà sự đáng thương của cô ấy là do một tay em tạo nên, vì thế mới xin với quản gia Duy Đức cho cô ấy ở lại”.
Mặc Tây Quyết đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô ấy, ôm Ngôn Tiểu Nặc trong lòng, “Anh biết rồi, việc này tùy theo ý em, anh sẽ bảo Duy Đức trả cô ta gấp đôi lương, có điều tốt nhất là em hãy tránh cô ta xa ra một chút, anh sợ cô ta sẽ báo thù em”.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng: “Người nhà cô ấy dù sao cũng vì em mà chết, dù cô ấy có hận em thì em cũng không trách được”.
“Không được”. Mặc Tây Quyết nói, đồng từ nhìn sâu vào cô, “Chúng ta có thể bù đắp cho cô ta, nhưng anh tuyệt đối không cho phép cô ta làm gì em, nếu không, anh sẽ tiễn cô ta đi gặp người nhà”.
“Mặc Tây Quyết! Đừng có như thế”. Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói, biểu cảm đau khổ, “Thôi đi, em không đến gần cô ấy là được rồi, anh cũng đừng làm khó cô ấy, dù sao cô ấy thực sự quá khổ rồi”.
“Nếu cô ta an phận thì anh đương nhiên sẽ không làm khó cô ta”. Mặc Tây Quyết lại ôm cô ấy vào lòng, “Đói chưa? Anh bảo người chuẩn bị cơm tối”.
Ngôn Tiểu Nặc trải qua chuyện này thì làm gì còn tâm trạng ăn cơm tối? Hơn nữa cô còn vừa mới lấy bản phương án kia, cô còn phải nghĩ cách đưa cho Ngôn Uyến Cừ.
“Em không ăn”, Ngôn Tiếu Nặc lắc đầu, nói với Mặc Tây Quyết, “Em về nhà trọ đây”.
“Ở đây cùng anh” Mặc Tây Quyết ôm cô không buông, “Căn nhà kia trả đi, hoặc là chúng ta cùng về Hằng An ở”.
Ngôn Tiếu Nặc nhíu mày: “Em đã trả tiền thuê nhà rồi, không ở thì thật lãng phí”. Nói rồi, cô đứng lên định đi ra ngoài.
“Ở chỗ của anh lại không thu tiền thuê nhà của em”. Mặc Tây Quyết kéo Ngôn Tiểu Nặc, thế nào cũng không để cô đi, lại thì thầm bên tai cô: "Em ngoan ngoãn ở lại đây cùng anh là được”.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, nói: “Trước đây tổng giám đốc Trương có bảo em thiết kế một bức tranh trò chơi, em còn chưa đưa cho ông ấy cơ, em phải về đưa đồ cho ông ấy".
Đông tử của Mặc Tây Quyết trâm xuống, nghĩ tới lúc anh không ở đây tổng giám đốc Trương đã chăm sóc Ngôn Tiếu Nặc, chỉ có thể buông cô ra, “Vậy em mau đi đi, ngày mai lại quay lại ở cùng anh”.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười rồi nói: “Vậy em đi lấy đồ”.
“Đã nói là mai em đến ở cùng anh rồi, đồ đạc có lấy hay không cũng không quan trọng, cứ để ở đây là được rồi”. Mặc Tây Quyết chậm rãi ung dung nói, “Dù sao thì em cũng không thoát được”.
Ngôn Tiểu Nặc sững người nhìn Mặc Tây Quyết, “Anh cố ý”.
“Cố ý thì làm sao?” Ánh mắt Mặc Tây Quyết lóe lên tia chọc ghẹo, “Trừ khi những thứ đồ này em không cân nữa, nhà thiết kế nối tiếng ạ?”
Ngôn Tiểu Nặc rất muốn đánh anh, nhưng lại không dám, nói với Mặc Tây Quyết: “Vậy em đi đây”.
“Tối nay quay về sắp xếp mọi việc ổn thỏa, sau đó thì trả cái phòng rách của em đi”. Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất cường thế bá đạo, “Biệt thự với lâu đài to đẹp thì không ở, lại đi ở cái khu ổ chuột ấy, đúng là chịu em rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc ôm trán cười cười, nói với anh: “Không nói với anh nữa, em phải đi trước đây”.
Bảo cô quay về ở cùng với Mặc Tây Quyết? Đừng đùa chứ, trước khi cứu được bà ngoại ra, thì cô nào dám ở cùng một chỗ với Mặc Tây Quyết.
Hôm nay chỉ vì muốn tiếp vận anh ấy, lấy phần phương án này mà thôi.
Trên đường quay về Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, vẫn là không dùng mạng internet để chuyển nữa, phải gặp trực tiếp Ngôn Uyển Cừ, xem xem có thể moi được tin tức gì từ miệng cô ta không.
Cô siết chặt lòng bàn tay, chiếc usb nhỏ trong tay đâm vào lòng bàn tay cô có chút đau.