Nghe Lục Đình nói như vậy, nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc lại càng rạng rỡ hơn.
Lục Đình khẽ mỉm cười nói: "Đi nghỉ ngơi một chút đi, nếu không sẽ rất mệt."
Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt nhìn anh ta: "Buổi trưa anh đã làm nhiều rồi, anh cũng đi nghỉ ngơi một chút đi."
Sau khi phòng ngủ mới được sắp xếp lại, cũng chưa có ai ngủ ở đó.
Hiệu trưởng của nhà trẻ cũng ngầm thừa nhận Lục Đình nghỉ ngơi ở chỗ này.
“Được.” Lục Đình nói: “Đi thôi”
Ngôn Tiểu Nặc rời khỏi xích đu, đi vào phòng ngủ trưa.
Lúc cô tỉnh lại thì bị hiệu trưởng nhà trẻ gọi đến phòng làm việc: "Sắp tới thành phố muốn tổ chức một cuộc thi vẽ tranh cho thiếu nhi, chúng ta cũng ghi tên tham gia"
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: "Bọn nhỏ cũng rất nghiêm túc, nếu như có thể giành được giải, vậy thì đây cũng là chuyện rất đáng mừng."
Hiệu trưởng nhà trẻ thấy cô hiểu ý mình, cười nói: "Vậy cô và thầy giáo Lục bàn bạc với nhau đi."
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nói: "Vậy gọi Lục Đình tới đế cùng bàn bạc?”
Hiệu trưởng nhà trẻ cười nói: "Không cần, cô và Lục Đình bàn bạc với nhau là đủ, dù sao cũng giống nhau thôi"
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người.
Hiệu trưởng nhà trẻ ý thức được mình lỡ lời, vội vàng nói: "Mau chóng chuẩn bị đi, chọn ra một vài tác phẩm đẹp để dự thi"
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, sau đó rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lục Đình thấy Ngôn Tiểu Nặc đi xuống, cất giọng nhẹ nhàng hỏi: "Thế nào rồi? Hiệu trưởng nhà trẻ tìm em có chuyện gì?"
Ngôn Tiểu Nặc đi tới trước mặt anh ta, nói: "Anh nghỉ ngơi tốt chứ?"
Cô quan tâm anh ta như vậy làm cho Lục Đình vô cùng bất ngờ và vui sướng, anh ta gật đầu nói: "Rất tốt."
"Vừa rồi hiệu trưởng nói thành phố muốn tổ chức một cuộc thi vẽ tranh, muốn để chúng ta dự thi" Ngôn Tiếu Nặc truyền đạt lại lời nói của hiệu trưởng: "Mấy ngày này chúng ta phải xem những tác phẩm của bọn trẻ nhiều hơn một chút, chọn ra một tác phẩm tốt nhất để tham gia tranh giải."
Lục Đình hiểu ra, gật đầu nói: "Được, chúng ta cùng xem"
Lúc này cũng đã chuẩn bị vào học, cô giáo Tào dạy lớp trên đi ngang qua, thấy Lục Đình và Ngôn Tiểu Nặc đang đứng ở trong sân nói chuyện.
“Thầy giáo Lục, cô giáo Ngôn.”
Ngôn Tiểu Nặc cùng Lục Đình quay đầu lại nhìn cô giáo Tào, lên tiếng chào: "Chào cô Tào."
Khuôn mặt nhỏ nhắn như Doanh Ngọc dưới ánh mặt trời lại càng thêm trắng nõn mịn màng, đôi mắt giống như viên minh châu trên mặt nước, trong nhà trẻ nhỏ bé này lại càng thêm rực rỡ.
Cô giáo Tào cười nói: "Cô giáo Ngôn lúc nào cũng xinh đẹp như vậy."
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ đáp lại: "Cô giáo Tào cũng vô cùng rạng rỡ."
"Hai người đang nói chuyện gì vậy? Có vẻ rất chăm chú?" Cô giáo Tào nhìn sang dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của Lục Đình bên cạnh.
"Chuyện công việc thôi." Lục Đình mang theo nụ cười ấm áp đáp lại.
Lúc này, chuông vào học vang lên.
"Cô giáo Tào, hôm khác lại nói chuyện." Lục Đình nói với cô giáo Tào một câu rồi cùng Ngôn Tiếu Nặc vào phòng học.
Buổi chiều còn có một tiết học mĩ thuật, Lục Đình giao bài tập cho lũ trẻ, bảo chúng về nghĩ và vẽ một bức tranh, chủ đề và cách vẽ tùy ý thích.
Lúc tan làm, Lục Đình đưa Ngôn Tiểu Nặc trở về.
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng vì lại ở chỗ của Lục Đình ăn cơm, cô đành tự mình xuống bếp làm chút thức ăn, nấu thêm chút cháo rồi mời Lục Đình vào ăn.
"Em làm không ngon bằng anh đâu." Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống, ngượng ngùng nói: "Anh tùy tiện ăn một chút xem."
Lục Đình cầm lấy muỗng múc cháo, cười nói: "Sao lại là tùy tiện ăn chứ? Anh thấy rất ngon, rất hợp khẩu vị."
Ngôn Tiểu Nặc vô cùng vui vẻ, cùng Lục Đình nói chuyện cuộc thi: "Hôm nay lúc hiệu trưởng nói chuyện với em, dáng vẻ của bà ấy vô cùng mong đợi. Chúng ta phải lên tinh thần làm cho tốt, nếu như có thể mang về vinh dự, vậy thì sẽ là điều tuyệt nhất" Lục Đình liền nói: "Với tài năng của em sao có thể không giành được hạng nhất?"
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào ánh mắt tỏa sáng lấp lánh của anh ta, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em sao so với anh được, anh còn là tiến sĩ"
"Nếu em đồng ý, chúng ta có thể cùng đi Mỹ." Lục Đình buông muỗng canh xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình, lúc lâu sau, cô mới cúi đầu: "Em làm sao mà đi được"
"Anh giúp em, chúng ta nhất định có thể đi." Lục Đình nói thêm lần nữa: "Rời khỏi nơi làm em tổn thương."
Lông mi Ngôn Tiểu Nặc run rấy, cô nói: "Để em cân nhắc một chút được chứ?"
" Được." Lục Đình cười nói.
Vốn tưởng rằng cô sẽ trực tiếp cự tuyệt, nhưng không ngờ cô lại cân nhắc.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống tiếp tục ăn cháo, trước mắt bỗng nhiên lại hiện ra khuôn mặt hoàn hảo của Mặc Tây Quyết.
Đã nhiều ngày rồi, anh không có chút tin tức nào, ngay cả quảng cáo trên màn hình cũng không hề có.
Tay của Ngôn Tiểu Nặc siết chặt lấy muỗng canh, cô quyết liệt rời khỏi anh như vậy, không quan tâm tất cả mà làm anh tổn thương. Với tính cách kiêu ngạo Và lạnh lùng của anh, có lẽ là không muốn nhìn thấy cô nữa đi?
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu nói: "Anh ăn nhanh thật đấy." "Còn nhớ khi còn bé chúng ta chơi trò gia đình, em cũng thường xuyên “nấu canh” cho anh ăn”" Lục Đình cười nói: "Thật ra thì chỉ là nước trộn với hạt tiêu, thế mà lần nào anh cũng vẫn uống."
Ngôn Tiểu Nặc bị anh nhắc tới chuyện lúc nhỏ chơi đùa, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên: "Lúc đó em còn chưa hiểu chuyện."
Lục Đình cười rạng rỡ: "Cho nên đây được coi như là lần đầu em nấu cơm cho anh ăn, anh cảm thấy rất vui."
"Vậy anh phải ăn nhiều hơn một chút." Ngôn Tiểu Nặc gắp thức ăn bỏ vào trong bát cho anh ta.
Mặc dù Ngôn Tiếu Nặc cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến hôm nay anh đã chuẩn bị sinh nhật cho Tiểu Phi, lại làm nhiều chuyện như vậy, chắc chắn rất mệt mỏi.
Cô đặt bát đũa trong tay xuống, dịu dàng nói: "Vậy anh về nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai có thể dậy muộn một chút, tiết thứ 3 mới là tiết mỹ thuật."
Lục Đình gật đầu: "Em cũng đi nghỉ sớm một chút, ngủ ngon”"
"Ngủ ngon” Ngôn Tiểu Nặc tiễn Lục Đình ra cửa, thấy anh ta đi vào phòng mới đóng cửa lại.
Nước Mỹ... là một đất nước hoàn toàn xa lạ với cô, rốt cuộc cô có nên đi cùng Lục Đình không đây?
Bây giờ cô chỉ muốn nỗ lực học tập, vốn dĩ tưởng rằng có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học S, nhưng bây giờ lại không thể trở về.
Bà ngoại cô nhất định sẽ rất thất vọng. Cô đã biển cuộc sống bình yên khi xưa thành cuộc sống như bây giờ, vốn dĩ cô có được tất cả mọi thứ, nhưng đều đã mất đi rồi.
Ngôn Tiểu Nặc rửa mặt qua loa rồi nằm lên giường, nhưng cảm thấy trong mắt đau xót vô cùng.
Cô trở mình, ngửa mặt lên trên, nước mắt liên chảy ngược vào trong.
Mũi cũng ê ẩm, có chút đau, Ngôn Tiếu Nặc bật đèn giường lên, ngôi dậy, câm khăn giấy lau mũi.
Đột nhiên cô nhớ tới trước kia ở trong phòng ngủ chính của biệt thự, những đêm tối mịt mù đó.
Chỉ cần cô có một chút động tĩnh nhỏ Mặc Tây Quyết cũng sẽ tỉnh lại, lúc cô còn chưa nói gì anh đã hiểu rõ ý của cô, giúp cô làm chuyện mà cô muốn làm.
Cho tới bây giờ Mặc Tây Quyết cũng chưa từng tự mình cúi xuống phục vụ ai, bình thường đều là người khác làm cho anh, cho nên ban đầu rất vụng về, không phải đụng rớt cái này thì là làm hư cái khác.
Nhưng anh lại không hề cảm thấy phiền phức, mặc dù sẽ bị cô nhìn thấy những lúc bản thân ngốc nghếch, nhưng anh vẫn sẽ cố làm.
Ngôn Tiểu Nặc liền ngồi yên lặng ở đầu giường, chìm đắm vào trong ký ức. Không biết từ lúc nào cảm thấy vô cùng mệt nhọc, cô nằm trên giường, kéo chăn lên người, ngủ thật say. Ngày thứ hai cô ngủ một mạch đến sáng mới tỉnh, sau khi ăn sáng, lúc ra cửa mới phát hiện cửa phòng Lục Đình đang đóng. Không biết Lục Đình đã dậy chưa, Ngôn Tiểu Nặc muốn đến gõ cửa. Nhưng cô còn chưa kịp gỗ cửa, đột nhiên nghĩ mỗi ngày mình đều cùng Lục Đình đi làm, lại cùng nhau tan ca, ai cũng sẽ nghĩ giữa bọn họ có điều mờ ám. Cô muốn tránh khỏi hiềm nghỉ, dĩ nhiên anh ta cũng vậy. Ngôn Tiểu Nặc đành tự mình đến nhà trẻ đi làm, lúc đến mới phát hiện Lục Đình vẫn chưa tới. Cô giáo Tào vừa mới dạy xong tiết học, lúc đi ra nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc tới, lên tiếng chào: "Chào buổi sáng cô giáo Ngôn." "Chào cô giáo Tào, đã dạy xong rồi sao?" Ngôn Tiểu Nặc nói chuyện khách khí. "Đã dạy xong rồi." Cô giáo Tào cười, nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Sao thầy giáo Lục vẫn chưa tới vậy?" Ngôn Tiểu Nặc nói: "Tôi cũng không biết” Cô giáo Tào kinh ngạc hỏi: "Hai người cãi nhau sao?" Ngôn Tiểu Nặc cau mày một cái, nhưng vẫn cười trả lời: "Không đâu” "Trời ạ, dù có cãi nhau, nhưng tục ngữ cũng có nói, đầu giường cãi cọ, cuối giường làm hòa..." Cô giáo Tào không ngừng lảm nhảm. Ngôn Tiếu Nặc lập tức ngắt lời: "Cô giáo Tào, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi và Lục Đình chỉ là quan hệ bạn bè." Cô giáo Tào càng kinh ngạc hơn: "Quan hệ bạn bè? Tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ tâm ý của thầy Lục với cô. Theo tôi ấy, cô và Mặc Tây Quyết đã chia tay rồi, tôi thấy Lục Đình cũng không tệ." "Cô giáo Tào." Giọng nói của hiệu trưởng truyên đến, không nhanh không chậm nhưng rất có uy lực: "Cô đến phòng làm việc của tôi một lát, tôi có lời muốn nói với cô." Ngôn Tiểu Nặc cất tiếng chào hiệu trưởng: "Chào hiệu trưởng." Hiệu trưởng gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc, nở nụ cười hiền hòa: "Cô giáo Ngôn, mau chóng đi chuẩn bị đi, chuẩn bị phải dạy bọn trẻ rồi-" "Vâng." Ngôn Tiểu Nặc cười cảm ơn hiệu trưởng, lập tức đến phòng làm việc. Hiệu trưởng vốn dĩ đứng ở trong hành lang, cô giáo Tào đứng dưới cầu thang, tạo cảm giác vô cùng uy nghiêm. Trong mắt cô giáo Tào thoáng qua vẻ sợ hãi, da đầu cũng run lên, khẽ hỏi: “Hiệu trưởng, có điều gì muốn nói với tôi sao?” Hiệu trưởng lạnh nhạt nói: “Cô giáo Tào, cô phải nhớ nơi này là nhà trẻ, cô là giáo viên, mỗi một câu nói mỗi một hành động, không chỉ là đại diện cho hình tượng của trường mầm non, mà còn ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của những đứa trẻ, cô hiểu được chứ?” Cô giáo Tào mặt mũi đỏ bừng, nói nhỏ: "Tôi biết rồi ạ-" "Biết rồi thì tốt, không có lần sau nữa đâu." Hiệu trưởng nói: "Trở về phòng làm việc đi." Cô giáo Tào đáp lại một tiếng, vội vàng trở về phòng làm việc đóng cửa kiểm điểm. Ở cách đó không xa, Ngôn Tiểu Nặc đã nghe thấy những lời mà hiệu trưởng nói, cô thở dài một cái, chuẩn bị lấy đồ đi dạy học. Hôm nay cô muốn kiểm tra bài tập của bọn trẻ nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Nhưng Lục Đình vẫn chưa tới. Ngôn Tiểu Nặc cũng hơi lo lắng, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Lục Đình.