Ngôn Tiểu Nặc dừng bước, chỉ nghe thấy Lục Đình trâm mặc một lúc rồi nói: “Không sai, là con tôi ”
Không ổn rồi!
Ngôn Tiểu Nặc lập tức đẩy cửa vào, cảnh tượng trước mắt là Lục Đình bị Mặc Tây Quyết đấm ngã nằm dưới đất.
Bà Lục định giữ Mặc Tây Quyết lại nhưng bị anh đẩy ra.
Đột nhiên tay anh ngừng lại, vì Ngôn Tiểu Nặc đã dang hai tay chắn cho Lục Đình ở sau mình.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết với ánh mắt kiên định: "Không được làm anh ấy bị thương!”
Mặc Tây Quyết siết chặt nắm đấm, đè giọng tới mức thấp nhất: “Em bảo vệ cậu ta?”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ nhìn anh không đáp.
Lục Đình ngây người nhìn Ngôn Tiểu Nặc, trong mắt là sự dịu dàng và vui mừng.
Mặc Tây Quyết nhìn hai người họ liền cảm giác mình chỉ như một người ngoài. Căn phòng trở nên im lặng, lòng anh vừa lạnh vừa xám xịt, một cảm giác chán chường dâng lên.
Anh cười lạnh: “Hai người đúng là đồng tâm đồng lòng, ngược lại tôi muốn xem các người giữ được bao lâu!”
Nói xong, anh hống hách rời đi.
Mặc Tây Quyết đi rồi, Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình dìu bà Lục đứng dậy.
Bà Lục đau đớn xoa xoa vết sưng trên má Lục Đình, nước mắt rơi xuống: “Con làm cái gì vậy hả? Tự nhiên con nói linh tỉnh cái gì vậy? Đùa với Mặc Tây Quyết hay lắm sao?”
Ánh mắt Lục Đình đầy hổ thẹn: “Mẹ đừng như vậy mà, mẹ nên về thành phố S đi!”
Bà Lục cẩn thận bôi thuốc cho Lục Đình, nói: “Đây là thuốc bác sĩ Trình kê, rất hiệu quả. Lát nữa con cùng về với mẹ.”
Lục Đình lắc đầu nói: “Mẹ, mẹ về đi, con không về đâu.”
Bà Lục đặt thuốc lên bàn, khuyên anh ta: “Con không nghe cậu ta nói gì sao? Về với mẹ, ba con đang ở nhà đợi con...
Bà nói xong, nước mắt lại lăn dài, không nói được gì nữa mà chỉ bịt miệng khóc thút thít.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn mà tim chua xót, nói với bà Lục: “Bà Lục, bà về trước đi”
Bà Lục tức đến xám mặt, đứng phắt dậy: “Tôi sẽ không về! Đồ xấu xa, lúc đầu cô đã đồng ý với tôi không dính líu tới Lục Đình nhà tôi nữa, giờ cô hại nó thành cái dạng gì rồi!”
Ngôn Tiểu Nặc rũ mi xuống, để mặc bà Lục đứng đó trút giận lên mình.
Lục Đình vội vã đứng dậy kéo bà ra ngoài, nói: “Mẹ, mẹ về trước đi, con giải quyết vài việc xong con sẽ...”
Lời chưa dứt thì anh ta đã ngã nhào ra đất. Bà Lục kinh hãi nhìn thanh gỗ trên tay Ngôn Tiểu Nặc: “Ngôn Tiểu Nặc cô làm gì vậy? Cô làm gì con trai tôi thế này?”
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Bà Lục, mau đưa anh ấy đi đi”
Bà Lục không nói gì, ngây người nhìn cô.
“Mau đi đi, sức của tôi yếu, Lục Đình mà tỉnh lại sẽ không hay đâu.” Cô nói xong, giúp bà Lục dìu Lục Đình xuống lầu.
Ngôn Tiểu Nặc đỡ Lục Đình lên xe, nói với bà Lục: “Bà bảo anh ấy không cần phải quay lại tìm tôi."
Bà Lục thương cảm: “Tôi biết rồi, nhưng cô là phụ nữ, lại đang mang thai, cô phải làm thế nào?”
Mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lóe, nói với bà Lục: “Tôi sẽ tự có cách, bà mau đưa Lục Đình đi đi.”
Bà Lục nhìn cô một lúc, không nói gì, đóng cửa xe lại.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn chiếc xe đã đi khuất, trong lòng đau khổ không kể xiết. Không dễ dàng gì mới tìm được một nơi có thế dừng chân, tưởng rằng có thể bắt đầu cuộc sống mới, không ngờ chỉ được vài ngày lại tiêu tan.
Cô ôm bụng mình, bên trong, vẫn còn đứa bé của cô.
Ánh mắt Mặc Tây Quyết vẫn tràn đầy phẫn nộ, cô không có thời gian ở đây xúc động nữa, phải mau chóng rời khỏi đây mới được.
Ngôn Tiếu Nặc bắt một chiếc taxi, nói với tài xế: “Tới nhà ga xe lửa”
Chỗ này cách nhà ga một đoạn, cô không ngừng thúc giục tài xế: “Tài xế, xin ông nhanh chút!”
Cô chưa buông hết lời thì xe đã dừng lại.
Cô ngồi không vững, ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Tài xế không nói gì, nhìn vào đoàn xe đen sang trọng dàn hàng phía trước, từ trên xe có vài vệ sĩ nhảy xuống.
Ngôn Tiểu Nặc nắm chắc ghế ngồi, không biết phải làm gì.
Vệ sĩ tiến thẳng đến cửa xe, kéo cửa xe ra rồi cung kính nói: “Cô Ngôn, cậu chủ có lời mời”
Cô lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không xuống”
Cửa xe lập tức đóng lại. Không đợi cô phản ứng lại, cô phát hiện tài xế đã bị đổi thành một vệ sĩ khác, cửa xe cũng đã bị khóa.
Sau đó chiếc taxi lăn bánh, Ngôn Tiểu Nặc hét lớn: “Thả tôi ra! Thả tôi ra”
Vệ sĩ nói: “Cô Ngôn, gặp cậu chủ rồi sẽ tự nhiên được thả ra”
Ngôn Tiểu Nặc cố gắng mở cửa số xe nhưng không ngờ cũng bị khóa nốt.
“Cho tôi xuống!” Ngôn Tiếu Nặc kích động: “Nếu không tôi sẽ chết ở đây!”
“Cô Ngôn, cô đang mang thai đó.” Giọng của vệ sĩ hết sức trầm ổn: “Nếu cô nhảy ra như vậy, thương tốn của cô sẽ không quá nghiêm trọng, nhưng đứa trẻ thì khác ”
“Cô Ngôn, có thể xuống xe rồi” Vệ sĩ cho xe dừng lại rồi xuống mở cửa cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, thấy ngôi nhà nhỏ trước mặt, cô không biết tại sao Mặc Tây Quyết lại đợi cô ở đây.
Anh muốn làm gì?
Ngay lập tức có một vệ sĩ đưa cô vào. Cô cảm thấy mình như tù nhân, trong lòng vô cùng nhục nhã.
Căn nhà tuy nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ.
Cô thấy Mặc Tây Quyết đang đứng trong phòng đợi cô, đứng cạnh còn có quản gia Duy Đức với khuôn mặt nghiêm nghị.
“Anh làm đến mức này để làm gì?” Ngôn Tiểu Nặc đứng đó, giọng nói tuy rất nhẹ nhưng lưng lại thẳng tắp. Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Lục Đình đâu? Sao không đi cùng em?”
Ngôn Tiểu Nặc phớt lờ câu hỏi, nói: “Muốn làm gì thì làm đi, đừng làm liên lụy đến người khác.”
“Liên lụy đến người khác?” Mặc Tây Quyết cười, nụ cười lạnh lùng đến cực điểm: “Đúng là kẻ nhát gan, tôi còn tưởng cậu ta sẽ bảo vệ em.” . Xin hãy đọc truyện tại [ trùmt ruyện. com ]
Ngôn Tiểu Nặc cản môi, hỏi: “Nếu anh không còn việc gì thì thả tôi ra.”
Mặc Tây Quyết bước tới, siết cằm cô, lạnh lùng nói: “Thả em đi? Nếu Lục Đình không tới, tôi sẽ quay lại tìm cậu ta sau! Hôm nay tôi sẽ xử lý đứa con trong bụng em!”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, vừa sợ vừa tức, vùng vẫy lớn tiếng hét: “Mặc Tây Quyết, anh không được động vào con tôi! Anh không thể”
Quản gia Duy Đức cũng bị sốc, nhưng không thể làm gì được.
Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Có gì mà tôi không thể? Ngôn Tiểu Nặc tôi nói cho em biết, phản bội tôi sẽ có kết cục như vậy!”
Cô bị anh hất ra, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Quản gia Duy Đức vội vàng đỡ cô dậy, thương xót nói: “Cô Ngôn, sao cô hồ đồ vậy, sao lại hồ đồ như vậy chứ!”
Ngôn Tiểu Nặc ra sức lắc đầu, kéo tay ông cầu xin: “Quản gia Duy Đức, tôi không thể mất đứa con này được, tôi không thể không có nó!”
Quản gia Duy Đức đau khổ nhắm mắt than thở: “Cô Ngôn, tôi chỉ là một người hầu, cậu chủ đã quyết định thì tôi không thể làm gì được.”
Cô buông quản gia Duy Đức ra, đứng thẳng dậy rồi chạy ra ngoài.
“Người đâu, đưa cô ấy quay lại” Mặc Tây Quyết hô lên.
Ngay lập tức có vệ sĩ xông vào áp giải cô vào trong phòng.
Cô cố gắng giấy giụa, đau khổ kêu lên: “Mặc Tây Quyết, anh thả tôi ra! Anh sẽ phải hối hận!”
Tiếng cô vang vọng khắp ngôi nhà, nghe vô cùng bi ai.
Quản gia Duy Đức lo lắng đi đi lại lại nhưng vẫn không có cách nào.
Mặc Tây Quyết không đứng yên đợi kết quả mà cũng đi cùng.
Ngôn Tiểu Nặc bị vệ sĩ đưa vào phòng. Căn phòng chỉ có một chiếc giường gỗ, bên cạnh là chiếc xe đẩy bằng thép không rỉ, bên trên nào là băng gạc, kéo, nhíp và các vật dụng khử trùng, đèn phẫu thuật cũng đã bật lên.
Bác sĩ và y tá trang bị đầy đủ đều đang đợi ở đó.
Với tình hình này, Ngôn Tiểu Nặc biết cô không thể trốn thoát, tóc mai của cô rũ xuống tán loạn, đau khổ cầu xin anh: “Mặc Tây Quyết, tôi xin anh, đừng như vậy mà, đừng làm hại đứa bé, cầu xin anh!”
Cô bật khóc, nước mắt của cô đối với anh căn bản là một loại vũ khí sắc bén, nhưng lúc này chỉ khiến anh càng thêm tức giận.
“Em thương xót đứa bé như vậy sao?” Anh đột nhiên cực kì phẫn nộ: “Thằng đó bỏ lại em chạy rồi! Em vẫn còn bảo vệ con của hắn!”
Từng lời của anh như sấm, cô chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn khôn nguôi, nói: “Mặc Tây Quyết, đứa trẻ vô tội, nếu anh muốn báo thù, đế tôi nhận hết là được rồi ”
Mặc Tây Quyết tức đến mức bật cười: “Mong là sau khi nó bị loại bỏ xong em vẫn có thể chịu được sự trả thù của tôi!”
Nói xong, Mặc Tây Quyết hất tay, ra hiệu vệ sĩ nhanh chóng ra tay.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn muốn nói gì đó nhưng bị vệ sĩ ép nằm lên giường. “Cạch cạch” hai tiếng, tay chân cô đã bị khóa lại.
Bác sĩ nói với cô: “Cô Ngôn, chuyện đã xảy ra rồi nên xin cô hãy hợp tác, tránh phải chịu thêm nhiều đau đớn”
“Đừng mà, đừng chạm vào tôi, cầu xin anh..” Cô gào thét trong thống khổ, nước mắt không ngừng tuôn ra: “Xin anh, đừng phá bỏ đứa con của tôi!”
Cô quay đầu sang, năm ngón tay xòe ra như muốn nắm lấy Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, anh đừng như vậy, không được... đứa trẻ...không thế có chuyện gì được...”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng cự tuyệt quay đi, “ầm”, cửa bị đóng lại.
Dưới ánh đèn phẫu thuật, chiếc kim bác sĩ câm trên tay lóe lên một tia sắc lạnh.
Ngôn Tiểu Nặc chưa từng sợ hãi như vậy, miệng không ngừng nói: “Cầu xin các người, xin các người, đừng mà.."
Bác sĩ thở dài lắc đầu, nói: “Cô Ngôn, nếu biết có ngày hôm nay thì lúc đầu đừng làm”
Cô khóc ầm lên, nếu biết có ngày hôm nay thì lúc đầu đừng làm, lần đầu cô thấy hối hận như vậy.
Một cảm giác đau khổ lạnh lẽo truyền khắp cơ thể.
“Mặc Tây Quyết, tôi hận anh! Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!”
Một tiếng hét đầy máu và nước mắt truyền tới, khiến Mặc Tây Quyết kinh ngạc tới mức đứng im tại chỗ, không dám bước tiếp.