Giọng nói của Kiều Nam Hâm đã thay đổi từ sự giòn giã trước đó trở nên mềm mại và êm dịu: “Thực ra vẫn cần tự mình đứng lên.”
Ngôn Tiểu Nặc trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo lóe lên những tia sáng.
Kiều Nam Hâm thấy vậy khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, giúp Ngôn Tiểu Nặc thu dọn một chút, thấy cô ngủ thì rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc an dưỡng ở đây cũng đã hơn hai tuần. Nhờ y thuật của Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu, thêm vào đó là sự chăm sóc chu đáo của Kiêu Nam Hâm, khí sắc của cô cũng đã tốt lên nhiêu, thai nhì cũng càng ngày càng ổn định hơn.
Thời tiết cũng càng ngày càng ấm áp hơn, việc mà hiện tại Ngôn Tiểu Nặc thích nhất là sau khi ăn cơm xong được ra vườn tắm nắng, có lúc cô sẽ vẽ tranh.
Cô muốn thiết kế quần áo cho đứa con ở trong bụng, sau đó ngồi dưới ánh nắng, may quần áo cho con.
Ngôn Tiểu Nặc khẽ cúi đầu, vẻ mặt điềm tĩnh và bình yên, lặng lẽ và xinh đẹp như một viên ngọc.
Kiều Nam Hâm trước nay chưa từng may quần áo, thấy Ngôn Tiểu Nặc may vá vô cùng điêu luyện, một bộ đồ nhỏ xinh xắn đã dần nhìn ra được hình dáng.
“Tiểu Nặc, em giỏi quá.” Kiều Nam Hâm tròn xoe đôi mắt, thích thú nhìn tay Ngôn Tiểu Nặc: “Đôi tay của em thật khéo léo.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói: "Chị khéo léo hơn em nhiều, chị xem thời gian này không phải em đã khỏe lên nhiều sao?”
Đường Mạt Ưu ở bên cạnh cũng nói chen vào: “Hai người đừng tự khen nhau nữa có được hay không?”
Ngôn Tiểu Nặc và Kiều Nam Hâm cùng cười phá lên.Đọc chương đầy đủ Chương 253: Thư mời tiệc sinh nhật .
Trình Tử Diễm đến xem bộ quần áo Ngôn Tiểu Nặc để trong giỏ mây nhỏ, mỉm cười nói: “Bộ quần áo này thật là đẹp, không ngờ rằng bây giờ vẫn có người biết may quần áo."
Ngôn Tiếu Nặc mím môi cười nói: “Chú Trình quá khen rồi, hay là cháu làm cho chú một đôi găng tay da nhé?”
Dù sao thì lceland ở Bắc Âu chắc chắn sẽ rất lạnh.
Trình Tử Diễm cũng không từ chối, mỉm cười gật đầu: “Vậy nhờ cháu làm giúp hai đôi, tôi muốn mang cho bạn tôi một đôi.”
Ngôn Tiểu Nặc cũng không hỏi thêm, mỉm cười đồng ý.
Đường Mạt Ưu liên nói với Kiều Nam Hâm: “Tôi nhớ là ở thành phố nhỏ này có một chợ bán đồ da, chúng ta cùng đi chọn nguyên liệu cho baby đi.”
Đường Mạt Ưu là đang muốn ở một mình với Kiều Nam Hâm?
Trình Tử Diễm nhìn ra được, có gì không hợp lí chứ? Ông ấy cười nói: “Không nhất thiết là phải chọn nguyên liệu đâu, có đồ gì tốt thì cùng nhau mua đi”
Khuôn mặt nhỏ của Kiêu Nam Hâm đỏ ửng, ngước mắt lên thì bắt gặp ngay ánh mắt đầy ý cười của Đường Mạt Ưu, liền không rời mắt được.
Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy rất vui vẻ, mỉm cười giục một câu: “Mạt Ưu, bây giờ đã là hơn hai giờ rồi, chợ đồ da cách đây khá xa, sợ là không kịp mua.”
Đường Mạt Ưu cười một cách hào sảng, kéo lấy tay Kiều Nam Hâm đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc vui vẻ cười, tiếp tục cúi đầu may quần áo.
Trình Tử Diễm nhìn thấy được sự dịu dàng từ trong từng cử chỉ động tác của Ngôn Tiểu Nặc, ông ấy khẽ gật đầu.
“Sự hồi phục của cháu khiến tôi rất ngạc nhiên.” Trình Tử Diễm nhẹ nhàng nói một câu: "Có thể như vậy thì thật tốt”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trông trẻ trung nhưng vô cùng chín chắn trước mặt, mỉm cười gật đầu: “Chú Trình mới là người biết cách sống nhất đó”
Trình Tử Diễm thu lại nụ cười, khẽ nhướng mày: “Hả? Nói gì cơ?”
Ngôn Tiểu Nặc nghiêm túc nói: "Không phải ai cũng có được sự can đảm như chú Trình đâu”
Trình Tử Diễm nhìn Ngôn Tiểu Nặc một hồi lâu rồi bật cười.
Kiểu cười này không ôn hòa giống như trước đó mà lại mang một chút khách sáo, nhưng nó rực rỡ như ánh mặt trời trong sân, khiến người ta không kìm được mà cười theo.
Trình Tử Diễm ngồi trên xích đu thưởng thức trà, Ngôn Tiểu Nặc gấp lại bộ quần áo đã may xong, lại thấy ly trà bên tay ông ấy có chút nguội liên đến đưa cho ông thêm một ly.
“Chú Trình, sức khỏe của cháu cũng tốt hơn nhiều rồi” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Qua vài ngày nữa, cháu muốn rời đi”
Trình Tử Diễm ngơ ra: “Cháu nói gì vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Trình Tử Diễm, rất chân thành nói: “Tuy là chú không nói nhưng cháu rất rõ, thân phận của cháu và cả đứa bé trong bụng cháu nữa, sẽ mang đến nhiều nguy hiểm cho mọi người.”
Trình Tử Diễm nói: “Nếu như cháu một thân một mình lưu lạc, cháu có biết sẽ có hậu quả như nào không?”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thẳng vào mắt Trình Tử Diễm, nói: “Chú Trình, hậu quả là gì, cháu đều biết, nhưng cháu không thể để liên lụy đến mọi người được”
Trình Tử Diễm cau mày lại, nói: “Việc này nói sau đi”
Ngôn Tiếu Nặc cắn môi, cúi thấp đầu xuống. Đến hơn sáu giờ, trời cũng đã sập tối, Đường Mạt Ưu và Kiều Nam Hâm cuối cùng cũng trở về.
“Em xem chiếc kẹp tóc này đi, em đeo nó lên trông rất đẹp.”
“Anh còn nói sao, người bán kẹp tóc đều sợ anh rồi.”
“Cái đó thì, về chuyện mặc cả, anh nhận đứng thứ hai, không ai dám nhận đứng nhất”
Hai người nói nói cười cười đi vào trong sân, trên tay Đường Mạt Ưu còn xách theo túi lớn túi nhỏ, chiếc kẹp tóc hoa màu xanh da trời trên tóc mái của Kiều Nam Hâm nổi lên rất xinh xắn, lấp lánh trong ánh hoàng hôn.
Ngôn Tiểu Nặc cười hỏi: “Mạt Ưu còn biết mặc cả sao?”
Kiều Nam Hâm liền trả lời trước: “Anh Mạt Ưu biết mặc cả lắm đó.”
Đường Mạt Ưu mặt đầy tự hào: “Mami của tôi từ nhỏ đã dạy, phải ăn tiêu tiết kiệm, không được lãng phí tiền bạc.”
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được bật cười.
Trình Tử Diễm cau mày, nói: “Ưu Nhi, đừng có chuyện gì cũng lôi mẹ cậu vào thế.”
Đường Mạt Ưu thè lưỡi, sau đó mở những chiếc túi đang đặt trên bàn, lấy nguyên liệu bằng da ra.
Ngôn Tiểu Nặc quay qua nhìn, liên tục khen ngợi: “Nguyên liệu này chọn được đấy.”
“Cô đoán xem bao nhiêu tiên?” Đường Mạt Ưu nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt to lấp lánh.
Đường Mạt Ưu ra hiệu một con số, Ngôn Tiểu Nặc cười lớn: “Chuyện này anh cũng giỏi thật đấy.”
Kiều Nam Hâm ở bên cạnh cười nhạt, Trình Tử Diễm cũng bất lực lắc đầu cười.
Ngôn Tiểu Nặc ăn cơm tối xong liền ngôi trong phòng may găng tay da cho Trình Tử Diễm.
May găng tay so với may quần áo thì đơn giản hơn nhiều, huống hồ Ngôn Tiểu Nặc là cao thủ may vá, chưa tới một đêm đã may xong hai đôi.
Một đôi màu nâu, một đôi màu đen, trông rất trang nhã.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc đưa hai đôi găng tay cho Trình Tử Diễm. Trình Tử Diễm sau khi đeo thử, không kìm được ngắm đi ngắm lại, hết lời khen ngợi.
Chuyện này khiến Đường Mạt Ưu và Kiều Nam Hâm đều vô cùng ghen tị, làm ầm ï tới mức cô không chống đỡ nổi, lại phải đan cho mỗi người họ một chiếc khăn.
“Tuy thời tiết đã ấm lên nhưng mùa đông cũng sắp đến rồi” Đường Mạt Ưu cầm chiếc khăn mỉm cười nói: “Đợi mùa đông đến, tôi và Nam Hâm sẽ cùng đeo chiếc khăn mà Tiểu Nặc đã đan cho chúng tôi.”
Kiều Nam Hâm thì không mặt dày như Đường Mạt Ưu, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, vất vả cho em rồi, chị về London sẽ làm cho em một chiếc kẹp tóc nhé?”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên hỏi: “Chị biết làm kẹp tóc sao?”
Kiêu Nam Hâm liên tục gật đầu, mỉm cười nói: “Chị biết, lúc rảnh rỗi dành chút thời gian ra học, bây giờ làm cũng quen tay rồi” Dừng lại chút, cô ấy lại nói tiếp: “Hay là, em vẽ kiểu dáng cho chị đi, chị sẽ theo đó để làm”
Tuy cô với Kiều Nam Hâm chỉ mới ở cùng nhau mười mấy ngày ngắn ngủi, nhưng Ngôn Tiểu Nặc biết tính cách cô ấy hiền lành, lại hào phóng chu đáo, cho nên hai người rất hợp nhau.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười đồng ý: “Vậy tốt quá, đến lúc đó em sẽ vẽ kiểu dáng, sau đó nhờ chị làm giúp nhé.”
“Em cứ yên tâm đi” Kiều Nam Hâm nói, cẩn thận gấp khăn của cô ấy và Đường Mạt Ưu lại.
Lúc này, có người đưa đến mấy bức thư mời.
Thư mời màu đỏ, trên mặt khắc họa tiết hoa tú cầu, chỗ dán của thư là hình một con bướm tỉnh xảo.
“Đẹp quá.” Kiều Nam Hâm cầm thư mời trên tay, khen ngợi nói: “Hoạt động gì mà lại làm thư mời đẹp vậy?”
Sắc mặt Đường Mạt Ưu và Trình Tử Diễm khẽ trầm xuống.
Ngôn Tiểu Nặc càng có chút do dự, thư mời tổng cộng có bốn bức, nghĩa là có một bức dành cho cô.
Cô mở bức thư mời của mình ra, chỉ thấy chữ viết tay quen thuộc của Toàn Cơ.
Hóa ra là thư mời đến dự tiệc sinh nhật của Mặc Tây Quyết, thời gian là tối mai, địa điểm tổ chức là lâu đài Đế Chỉ.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ nhìn qua một cái rồi đặt thư mời sang một bên.
Trình Tử Diễm nhìn ra được, liền bảo Đường Mạt Ưu và Kiều Nam Hâm: “Hai người đi đi, vừa hay đại diện giúp tôi luôn.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe liên hiếu ra, Trình Tử Diễm đang có ý bảo vệ cô, cô vẫn giữ im lặng.
Đường Mạt Ưu gật đầu: “Được, tôi cũng tranh thủ đưa Nam Hâm đi chơi luôn."
Kiêu Nam Hâm cười nói: “Vậy sáng mai chúng ta đi nhé”
Thương lượng cứ như vậy là xong, Ngôn Tiểu Nặc nhìn bức thư mời vô cùng tỉnh xảo đặt trên bàn, họa tiết hoa tú cầu kéo dài vô tận, từ từ bị mê hoặc.
Trình Tử Diễm nói: “Có lẽ là Mặc Tây Quyết cũng không có tâm trạng để đón sinh nhật nên Toàn Cơ mới làm chủ, phát thiệp mời đến cho chúng ta”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, nói: “Có lẽ là như vậy."
Thực ra mời nhiều người như vậy, suy cho cùng thì Toàn Cơ cũng chỉ là muốn cháu đến” Trình Tử Diễm mỉm cười: “Sinh nhật của Mặc Tây Quyết, người nhà họ Mặc đều sẽ đến, thậm chí bao gồm cả cô Vi Vi, cháu không đi cũng được. . Truyện hay luôn có tại ++ TrumTr uyen.CO M ++
Ngôn Tiểu Nặc mím môi: “Đó là bữa tiệc của họ, không liên quan đến cháu”
Trình Tử Diễm mỉm cười: “Cháu bây giờ đang mang thai đứa cháu duy nhất của nhà họ Mặc, Mặc Lăng Thiên sẽ không đối xử với cháu như vậy đâu.”
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, vuốt ve bụng mình nói: “Đứa bé là con của cháu, cháu sẽ không để con của mình bị người khác coi như thẻ đánh bạc đâu.”
Trình Tử Diễm khẽ gật đầu, nói: “Cháu nghỉ ngơi sớm đi, qua tối mai thôi, sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy mình làm việc cả ngày có chút mệt rồi, đi tâm rửa một chút rôi lên giường nghỉ ngơi.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn đến tham dự bữa tiệc sinh nhật này, nhưng không có nghĩa là một vài người nào đó cứ như vậy mà không đếm xỉa gì đến cô.
Lúc cô tỉnh dậy, không thấy Trình Tử Diễm, Kiều Nam Hâm và Đường Mạt Ưu đâu, chỉ thấy bức thiệp mời đó và huy hiệu độc nhất của nhà họ Mặc nằm ở trên bàn.
Ngôn Tiểu Nặc liền hiểu ra đây là ý gì.
Cô thở dài, bỏ tất cả đồ vào trong túi rồi khóa cửa lại.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời mọc tràn đầy sức sống, một ngày mới lại bắt đầu. Cô đứng thẳng lưng, từ từ đi xuống cầu thang.
Cánh cửa vừa mở ra, những chiếc xe sang trọng màu đen đang xếp hàng chờ cô.
Bên cạnh chiếc xe sang trọng, một nữ giúp việc người nước ngoài ăn mặc lộng lẫy nhìn thấy cô bước ra, cúi đầu rất lịch sự, nói tiếng Trung lưu loát: “Cô Ngôn, xin mời lên xe"