Ngôn Tiểu Nặc khẽ ngơ ra, từ lần đầu tiên gặp Vi Vi cô đã biết Vi Vi không phải là một người đơn giản.
Quản gia Duy Đức có lòng tốt, cô biết điều đó. Cô nghiêm túc gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi, ông yên tâm”
“Tiệc sinh nhật của cậu chủ vừa hoàn tất, tôi vẫn còn một vài việc cần xử lý” Quản gia Duy Đức nói rồi đứng dậy, giọng ấm áp: “Cô Ngôn nghỉ ngơi một chút đi”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Quản gia Duy Đức, Cận Phượng Anh vẫn ở đây sao?”
Quản gia Duy Đức gật đầu, nói: “Cô ta vẫn ở đây, cô tìm cô ta có việc gì vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, cười nói: “Không có gì, tôi biết cô ấy không xảy ra chuyện gì là được rồi.”
Quản gia Duy Đức hiểu ý cô, tiếp tục nói: “Bên biệt thự Nam Sơn cũng đã được thu xếp ổn thỏa rồi, buổi đấu giá lần trước thu được không ít tiên, bây giờ quỹ từ thiện đã chính thức được khởi động”
“Dì Lữ và Nha Nha ở bên đó vẫn ổn chứ?” Ngôn Tiếu Nặc nhớ đến dì Lữ và Nha Nha, lập tức nở một nụ cười tươi sáng: “Qua vài ngày nữa sức khỏe của tôi ổn hơn, có thể ra ngoài, tôi nhất định sẽ đến thăm họ”Đọc chương đầy đủ Chương 258: Ngôn Tiểu Nặc mới là nữ chủ nhân.
Quản gia Duy Đức nghe cô nói vậy thì có chút yên lòng, bèn đi giải quyết công việc của mình.
Đêm qua ngủ ngon giấc nên Ngôn Tiểu Nặc cũng không thấy mệt, cô liền đi đến phòng sách tìm sách đọc.
Bởi vì Mặc Lăng Thiên ra quyết định nên Vi Vi danh chính ngôn thuận sống trong lâu đài, Mặc Tây Quyết từ đầu đến cuối cũng chưa hề nhìn cô ta lấy một cái.
“Duy Đức.” Mặc Tây Quyết nói với quản gia Duy Đức đang cúi đầu chờ lệnh: “Thông báo cho tất cả mọi người, từ ngày hôm nay tôi sẽ bắt đầu không đến công ty nữa, tất cả mọi việc cứ phái người đến lâu đài báo cáo.”
“Vâng, cậu chủ." Việc này không thể chậm trễ được, quản gia Duy Đức liên lập tức đi làm ngay.
Vi Vi mỉm cười hỏi Mặc Tây Quyết: “A Quyết, có cần em giúp gì không?”
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Nếu như bây giờ cô rời đi thì đã là giúp tôi rồi” Nói xong, anh không để ý đến Vì Vi nữa mà đi thăm Ngôn Tiểu Nặc.
Sắc mặt Vi Ví đỏ bừng lên, nhìn bóng lưng Mặc Tây Quyết rời đi, trong đáy mắt lóe lên một tia sắc bén.
Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi trong phòng sách đọc sách, thấy Mặc Tây Quyết bước vào, cô liền đứng dậy, nói: “Tôi cầm về phòng ngủ đọc.”
“Đọc sách rất hao tổn tinh thần.” Mặc Tây Quyết bình tĩnh nói: “Không tốt cho sức khỏe của em đâu.”
Ngôn Tiểu Nặc ôm sách nói: “Nhưng tôi không có việc gì để làm”
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc một lúc rồi hỏi: “Không muốn đi ngủ sao?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, dùng giọng điệu thương lượng nói với Mặc Tây Quyết: “Tôi chỉ xem sách một chút thôi, không lâu đâu, hơn nữa việc này cũng rất tốt cho đứa bé, gọi là dưỡng thai đó.....”
Cô không dám nói tiếp nữa, bởi vì sắc mặt Mặc Tây Quyết rất khó coi.
Mặc Tây Quyết cố gắng hết sức kìm nén sự tức giận trong lồng ngực, lạnh lùng nói: “Muốn đọc sách thì cút về phòng ngủ mà đọc đi, đừng ở đây làm phiền tôi!”
Ngôn Tiểu Nặc xoay người rời khỏi phòng sách, trở về phòng ngủ đóng cửa lại.
Mặc Tây Quyết đấm vào kệ sách gỗ cấm lai, trong đôi mắt đen ấn chứa sự tức giận không thế che giấu. Nếu không phải vì an nguy của cô, anh tuyệt đối sẽ không mềm lòng mà giữ lại đứa con trong bụng cô.
Nữ giúp việc đứng ngoài cửa cẩn thận e dè hỏi: “Cậu chủ, bây giờ có cần mang hồ sơ mà công ty mới gửi đến vào đây không ạ?”
Biểu cảm và giọng nói của Mặc Tây Quyết khôi phục sự uy nghiêm như cũ, nói: “Cầm vào đây”
Nữ giúp việc lúc này mới dám mở cửa, nhanh chóng đặt các đồ dùng văn phòng ngay ngắn trên bàn, sau đó lập tức lui xuống.
Ai cũng không dám động đến Mặc Tây Quyết khi anh đang tức giận, nếu không thì sẽ phải nhận hậu quả khôn lường.
Ngôn Tiểu Nặc ở trong phòng ngủ đọc sách một lúc, thấy có chút mệt liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn vào những mảng màu xanh biếc đây rẫy trước mắt để cho mắt nghỉ ngơi một chút.
Mùa xuân rực rỡ bên ngoài khiến cô khao khát, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo.
Mặc áo khoác vào, cô đi dạo trên bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, Tú Cầu cũng đi theo bên cạnh cô.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa mới nở, nhuộm cho ánh mặt trời thêm vẻ rực rỡ tươi mới, khiến cơ thể cũng ấm áp lên. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng thư thái thở ra một hơi, tâm trạng chán nản trong lòng cũng tốt hơn.
Các nữ giúp việc thấy cô đều không dám thất lễ, cung kính chào một tiếng: “Cô Ngôn.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Ừm, vất vả cho mọi người rồi”
Các nữ giúp việc đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của các người giúp việc khác: “Mau đến đây, cô Vi Vi phát quà cho chúng ta này.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười, các nữ giúp việc liền chạy tới chỗ người gọi.
Lúc Vi Vi đến mang theo rất nhiều đồ, trong đó có một số đồ dùng hoặc là kẹp tóc, hoặc là đồ trang trí nhỏ, hoặc là đồ thủ công mỹ nghệ do bản thân cô ta tự thiết kế.
Đồ tuy nhỏ, cũng không giá trị, nhưng mỗi món đồ đều vô cùng tinh xảo. Hơn nữa trong giới thiết kế Vi Vi cũng là một người có tiếng tăm, những món đồ vốn không có giá trị nhưng bởi vì được cô ta tự tay thiết kế liền trở nên vô cùng đắt giá.
Các nữ giúp việc vô cùng vui vẻ, mỗi người cầm một món quà của riêng mình, trông hạnh phúc như thể đang đón năm mới vậy.
“Kẹp tóc của cô trông đẹp quá đi”
“Chiếc đồng hồ cát nhỏ này của cô trông cũng không
tôi”
“Cô Ví Vi tốt thật, đối xử với những người làm như chúng ta rất ân cần.”
“Cô Ngôn cũng rất tốt, cô ấy từ trước tới nay luôn rất tử tế với chúng ta”
“Nhưng cô Ví Vì là người có được sự chấp thuận củaông chủ...”
Các nữ giúp việc khi nói những lời này liền liếc qua nhìn Ngôn Tiểu Nặc đang đứng dưới gốc cây ở đẳng xa. Cô đứng dưới gốc cây hải đường đang nở hoa rực rỡ, gió nhẹ nhàng thối những cánh hoa đỏ rực rơi trên người Ngôn Tiểu Nặc.
Trên khóe môi Ngôn Tiểu Nặc nở một nụ cười nhẹ nhàng, tuy mộc mạc thanh nhã, nhưng những lay động sâu bên trong chỉ có hải đường mới so sánh được.
Vi Vi nhìn đáng vẻ của Ngôn Tiểu Nặc, không kìm được mà nghĩ tới mẹ của Mặc Tây Quyết, công chúa Evelina.
Nhớ lúc cô ta còn nhỏ, công chúa Evelina là một người rất yêu hoa, đặc biệt là hoa tú câu.
Trong biển hoa tú cầu màu hồng tím, công chúa cũng giống như Ngôn Tiểu Nặc, khóe môi luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lại có một sức hấp dẫn đặc biệt. Dáng vẻ bình thản đó như có thể khắc sâu trong trái tim người ta.
Vi Vi biết Ngôn Tiểu Nặc là đối thủ của cô ta, nhưng cô ta trước nay vốn không phải kiếu phụ nữ dễ dàng chấp nhận thất bại.
Cô ta bước vê phía Ngôn Tiểu Nặc, cầm theo món quà đã chuẩn bị, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiếu Nặc, món quà nhỏ này cũng là chút thành ý của tôi, mong cô nhận giúp.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười: “Cô Vi Vi còn biết cả lễ nghi của Trung Quốc sao”
“Vâng” Vi Vì mỉm cười nói: “Văn hóa Trung Quốc sâu rộng như vậy, tôi cũng chỉ là biết chút ít thôi”
“Có đi cũng phải có lại” Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy món quà của Vì Vi, sau đó lấy ra từ trong túi một chiếc vòng tay đưa cho cô ta: “Đây cũng là đồ do tôi tự tay thiết kế, tặng cho cô.”
Chiếc vòng tay bạch kim lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm tôn lên làn da trắng như tuyết. Chỗ chốt của vòng tay được đính hai con bướm nhỏ làm từ những viên đá hồng ngọc, cánh bướm như thể đang muốn bay lên khiến chốt khóa của chiếc vòng trở nên vô cùng sống động.
Vi Vi vui vẻ nhận lấy, tiện tay đeo luôn lên cổ tay, mỉm cười nói lời cảm ơn với Ngôn Tiểu Nặc: “Thực sự rất đẹp, cảm ơn cô, Tiểu Nặc”
Vi Vi mỉm cười, cúi đầu nhìn xuống chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay rồi nói: “Thời gian trôi nhanh quá, mới chút mà đã trưa rồi. Tôi phải đi chuẩn bị bữa trưa cho A Quyết và cô đây, cô vẫn muốn đi dạo tiếp sao?”
“Tôi vẫn muốn đi thêm một lúc nữa.” Ngôn Tiểu Nặc trả lời một cách qua loa.
Ví Vi liền lập tức quay đầu, vẫy một nữ giúp việc đến, dặn dò: “Cô đưa cô Ngôn đi dạo chút nhé.”
Nữ giúp việc lập tức đồng ý.
Vi Vi mỉm cười với Ngôn Tiểu Nặc, sau đó đi đến phòng bếp của lâu đài.
Hành động đó như thể cô ta là nữ chủ nhân của lâu đài, quyết định tất cả những chuyện vụn vặt của lâu đài và Mặc Tây Quyết, còn Ngôn Tiểu Nặc chỉ là một vị khách phải nhận sự đón tiếp của cô ta.
Ngôn Tiểu Nặc biết, Vị Vi là đang muốn lật đổ địa vị của cô ở trong lâu đài này, nhưng cô căn bản không có hứng thú tranh giành thứ gì với Vi Vi cả.
Nữ giúp việc lặng lẽ đi theo sau lưng Ngồn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn làm khó cô ấy bèn nói: “Cô không cần đi theo tôi đâu, cứ đi làm việc của mình đi.”
“Nhưng cô Ví Vi đã căn dặn..." Nữ giúp việc do dự nói.
Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười: “Cứ về đi, chút nữa tôi cũng về phòng.”
Nữ giúp việc nói: "Vậy cô Ngôn phải chú ý cấn thận nhé."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nhìn bóng dáng nữ giúp việc rời đi, cô bước đến chỗ một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Tú Cầu nhảy lên, gục đầu trên chân Ngôn Tiếu Nặc, im lặng ở cạnh cô.
Ngôn Tiếu Nặc xoa đầu Tú Cầu, cô ngồi ở đó một lúc mới đứng dậy trở về.
Lúc cô trên đường trở về phòng khách, cô thấy nữ giúp việc vừa nãy đi theo mình đang đỏ hoe đôi mắt, bên cạnh còn có quản gia Duy Đức.
Quản gia Duy Đức thấy Ngôn Tiểu Nặc, vô cùng cung kính chào một tiếng: “Cô Ngôn.”
“Cô ấy làm sao vậy?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn nữ giúp việc đó hỏi.
Giọng quản gia Duy Đức có chút nghiêm túc: “Theo lệnh của cậu chủ, đuổi cô ta ra khỏi lâu đài.”
Nữ giúp việc khóc càng lớn hơn, quản gia Duy Đức vậy tay, nói đơn giản: “Đưa cô ta ra ngoài.”
Các vệ sĩ liền đưa nữ giúp việc đó ra ngoài.
“Tại sao lại phải đuổi cô ấy đi vậy?” Ngôn Tiểu Nặc thắc mắc hỏi.
“Bởi vì cô ta thiếu tôn trọng cô” Quản gia Duy Đức nói: “Cậu chủ biết được rất tức giận”
Ngôn Tiểu Nặc ngơ ra, sau đó liền nhanh chóng đi đến phòng khách.
Cô vẫn chưa bước vào thì đã nhìn thấy tất cả nữ giúp việc đang vội vã tập trung ở trước cửa phòng khách.
Cửa phòng khách mở ra, Mặc Tây Quyết từ trong đi ra, khuôn mặt tuấn tú mang một biểu cảm vô cùng uy nghiêm và kiêu ngạo.
“Các cô đều nghe rõ cho tôi, Ngôn Tiểu Nặc mới là nữ chủ nhân của lâu đài. Nếu như có ai vì chút lợi lộc nhỏ mà quên đi điều này thì không chỉ đơn giản là bị đuổi ra khỏi lâu đài thôi đâu.”
Giọng nói của Mặc Tây Quyết trong không khí yên lặng càng trở nên uy nghiêm hơn: “Duy Đức, đem cơm của người phụ nữ kia làm đổ đi cho tôi.”
Quản gia Duy Đức liền làm theo mệnh lệnh.
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Ngôn Tiểu Nặc, em qua đây”
Các nữ giúp việc liên lập tức tránh đường.
Ngôn Tiếu Nặc bị anh nhắc đến tên đành phải chầm chậm bước đến, vừa bước đến trước mặt Mặc Tây Quyết, tay cô ngay lập tức bị anh nắm lấy, sau đó giọng anh xót xa vang lên: “Tay lạnh như vậy.”
Ngôn Tiểu Nặc liếc nhìn thấy có nữ giúp việc đã toàn thân run rẩy, lung lay như sắp ngã.
Cô thở dài, nói: “Tôi thì thấy đói rồi, muốn ăn cơm”
“Đầu bếp đang làm cơm” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Vào đây uống một chút canh trước cho ấm cơ thể”
Ngôn Tiểu Nặc liền cùng Mặc Tây Quyết bước vào, sau đó liền nhìn thấy Ví Vi với khuôn mặt đang tràn đầy nước mắt.