Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 261: Anh ấy vẫn muốn làm như thế 



Cận Phượng Anh nhìn gương mặt mang theo ý cười của Vi Vi, lạnh lùng nói: “Cô muốn mượn tay cô ta để làm gì đó đúng không?”

Vi Vi nhếch nhếch lông mày, cười lạnh lùng: “Quá nhiên tôi không nhìn sai người, cô rất thông minh, đáng tiếc là không có đất dụng võ”.

Cận Phượng Anh hơi hơi nghiêng đầu, đột nhiên cười một tiếng: “Nếu nói về thông minh, thì tôi chẳng bằng một phần của cô”.

Vi Vi cười nhàn nhạt: “Đừng có xem nhẹ mình như thế, thôi tôi không nói ngoài lẽ nữa, tôi chủ cho cô hay con đường để lựa chọn, thứ nhất, tôi cho cô cơ hội để báo thù, thứ hai, cô cứ tiếp tục rúc ở đây và đừng mong có cơ hội đổi đời”.

Trong ánh mắt Cận Phượng Anh nhen nhóm ánh sáng cô đơn căm hận, giọng nói cũng trở nên vang vang có lực hơn: “Sao tôi có thể tin cô được?”

Vi Vi tiến lên phía trước mặt Cận Phượng Anh, nhẹ giọng nói vào tai cô ta: “Có cơ hội trước mắt tốt như thế, nếu cô bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu, cô cho rằng, A Quyết sẽ tha cho cô sao?”

Cận Phượng Anh cúi đầu, nhìn xuống lòng bàn tay của minh, bởi vì vừa rồi phải làm mấy việc bụi bặm, tro bụi và mồ hôi hằn đậm lên những đường chỉ tay trong lòng bàn tay, thuận theo bàn tay run rẩy cứ nắm vào rồi lại duỗi ra, xấu xí vô cùng.

Giống như cuộc đời của cô ta, bị ngã vào vũng bùn, nhưng lại không có cách nào vùng vẫy ra được, xấu xí đến mức đến bản thân cũng không muốn nhìn tiếp nữa.

Đọc truyện Tổng Tài Cuồng Vợ tại đây.

Vi Vi cũng không vội vã, lặng lẽ nhìn Cận Phượng Anh, đợi thái độ cuối cùng của cô ta.

Cuối cùng, Cận Phượng Anh ngẩng đầu, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự cương quyết: “Cô muốn tôi làm như thế nào?”

Khóe môi Vi Vi từ từ cong lên, nụ cười nhã nhặn, nhưng lại giống như bông hoa ăn thịt người vô tình mở miệng, nguy hiểm và xinh đẹp một cách độc ác. Cô ta nhẹ nhàng tiến gần đến bên tai Cận Phượng Anh, nói với cô ta mấy câu.

Trong thư phòng của lâu đài, cuộc gọi video giữa Mặc Tây Quyết và Trình Tử Diễm vừa kết thúc, anh liền đi sang phòng của Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc ôm chăn nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền.

Trước nay cô đều ngủ không sâu, nên chỉ cần một chút động tĩnh là cô ấy sẽ tỉnh ngay, hơn nữa anh lại đẩy cửa vào như thế.

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng lật chăn lên, thân dưới của cô rất sạch sẽ, anh thở phào một hơi, không có chuyện gì là tốt rồi.

Ngôn Tiểu Nặc thuộc kiểu con gái có ngoại hình rất xinh đẹp ngọt ngào, trước nay khi họ ở cùng nhau, anh đã ngắm nhìn gương mặt cô lúc ngủ không biết bao nhiêu lân, như một bông hoa sen lặng lẽ trôi trên dòng nước màu ngọc bích, so với làn nước còn mềm mại hơn mấy phần, lại đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt đi được.

Còn hiện tại, gương mặt nhỏ nhắn của cô lúc ngủ, lại mang theo sự căng thẳng và cảnh giác.

Là đang cảnh giác anh sao? Cô sợ anh sẽ làm hại đến con của cô ấy như vậy, giống như con sư tử mẹ, nếu có người đến gần sư tử con thì sẽ không hề do dự mà giương móng vuốt sắc nhọn của mình ra...

Mặc Tây Quyết áp người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái thật nhẹ, rồi quay người rời khỏi phòng ngủ.

Quản gia Duy Đức đứng cách cánh cửa mấy bước chân để đợi Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết đi về hướng đó, giọng nói lại trở về lạnh lùng nghiêm nghị như thường ngày: “Trình Tử Diễm đã xuất phát rồi, bảy tiếng đồng hồ nữa sẽ đáp xuống bãi đáp máy bay, từ bây giờ lâu đài nghiêm cấm bất cứ ai ra vào!”

Quản gia Duy Đức cung kính nhận lệnh, không dám nói lấy một từ một câu nào, vội vàng đi thực hiện.

Lúc này Vi Vi đi từ cầu thang lên, đúng lúc chạm mặt Mặc Tây Quyết, cô ta thoải mái chào hỏi Mặc Tây Quyết: “A Quyết, Tiểu Nặc đỡ hơn chút nào chưa?”

Ánh mắt Mặc Tây Quyết nhìn cô ta tràn đầy xa lánh và lạnh lùng: “Cô đã đi đâu đấy?”

Vi Vi nhẹ nhàng đáp: “Đi tìm bác sĩ hỏi về tình hình của Tiểu Nặc, xem có cách nào có thể giúp được cô ấy hay không?”

Mặc Tây Quyết nghe vậy thì đôi môi mỏng thoáng qua một ý cười lạ lùng, bình thản nói: “Vất vả cho cô rồi, về phòng nghỉ ngơi đi”.

Vi Vi chỉ cảm thấy ánh mắt đen láy của anh ấy sâu như đại dương, cô ta không thể biết được anh đang nghĩ gì, lại không dám nói nhiều.

Đứng trước mặt con người này, cô ta không dám bảo đảm bản thân không để lộ ra dấu vết.

Chỉ có thể mau chóng về phòng mình, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô ta mới phát hiện ra tim mình đập rất nhanh.

Mặc Tây Quyết nhìn trước cửa phòng Vi Vi có hai người vệ sĩ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp đứng đó rồi mới rời đi.

Trình Tử Diễm sẽ đến trong không bao lâu nữa, anh phải đích thân đi tiếp đón Trình Tử Diễm, còn Ngôn Tiểu Nặc...Thực sự anh không yên tâm.

Duy Đức đang đi bố trí phòng vệ và điều phối nhân viên trong lâu đài, nên cũng không thể rời ra được.

Mặc Tây Quyết đứng ở hành lang đi qua đi lại, trong đầu nghĩ đến đủ các tình huống có thể xảy ra.

Trong phòng ngủ, Ngôn Tiểu Nặc mơ thấy mình bị đặt nằm trên giường mổ lạnh lẽo, bác sĩ dùng con dao phẫu thuật inox lôi con của Cô ra.

Cô giật mình tỉnh giấc, phát hiện bản thân vân nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, nhưng lại bị dọa cho toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Dường như đã trôi qua rất lâu rồi?

Ngôn Tiểu Nặc nhìn cảnh đêm bên ngoài, lại phát hiện ra mọi thứ bên ngoài đều yên ắng.

Cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lặng lẽ xuống giường, bước đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa hé ra một chút rồi nhìn ra bên ngoài, chỗ nào trong lâu đài cũng có vệ sĩ đứng, những cô người làm bình thường vẫn đi lại trên con đường nhỏ hiện tại đã không thấy đầu nữa.

Mặc Tây Quyết anh ấy...bắt đầu hành động rồi.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bản thân cô ngoài căn phòng này, thì không thể đi đâu được nữa.

Lúc này, bên ngoài truyên đến giọng nói lạnh lùng của người vệ sĩ: “Đứng lại, đây là phòng của cô Ngôn, không được vào”.

Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy thì chỉ cảm thấy bất lực, chỗ này của cô ngoài Mặc Tây Quyết ra thì không ai có thể vào được, đến bản thân cô cũng không thể ra được.

Có điều cô vẫn phải thử, dứt khoát bước đến mở cửa.

Hai người vệ sĩ giật mình, vội vàng quay người cung kính nói với Ngôn Tiểu Nặc một câu: “Cô Ngôn.”

Ngôn Tiểu Nặc gật nhẹ đầu, hỏi: “Mặc Tây Quyết đâu?”

Hai người vệ sĩ nhìn nhau, tỏ ra rất khó xử, song câu hỏi của Ngôn Tiểu Nặc họ lại không dám không trả lời, chỉ hàm hồ nói: “Cậu chủ...cậu ấy có việc đi ra ngoài rồi”.

Hắn nào, nếu Mặc Tây Quyết vẫn còn ở trong lâu đài, căn bản không cần dương cờ gõ trống khoa trương như thế này.

Nhưng Mặc Tây Quyết đã đi làm gì rồi?

Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc rơi xuống chiếc xe đẩy đồ ăn mà cô người làm đẩy đến, giọng nói trở nên có chút lớn tiến: “Cô đến đưa cơm cho tôi à?”

Cô người làm vẫn cúi đầu, rồi nói: “Vãng”.

“Vậy cô vào đi”. Ngôn Tiểu Nặc nói, nghiêng người tránh đường.

Người vệ sĩ vội vàng nói: “Cô Ngôn, cậu chủ đã dặn dò, trừ cậu chủ ra thì không có ai được bước vào phòng của cô”.

Ngôn Tiểu Nặc hơi ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng: “Bây giờ tôi đói rồi, muốn ăn cơm, nếu các người không cho cô ấy vào, thì tôi sẽ bảo với cậu chủ của các người, nói là các người cổ tình ngược đãi tôi”.

“Cô Ngôn, chúng tôi không dám!” Người vệ sĩ vội vàng nói, cuối cùng vẫn phải để cô người làm đẩy xe đồ ăn vào.

Ngôn Tiểu Nặc hứ một tiếng, đóng cửa lại.

Cận Phượng Anh đặt đồ ăn trên xe lên trên bàn, sau đó buông thõng hai tay đứng sang một bên, nhẹ giọng nói: “Mời cô Ngôn dùng cơm”.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn đồ ăn rực rỡ đủ màu trên bàn ăn, không hề động đũa, mà lại thở dài một hơi, chí vào chiếc sofa ở bên cạnh bàn nói: “Cô ngồi xuống đi”.

Cận Phượng Anh vội vàng từ chối: “Cô Ngôn, sofa trong nhà chính, tôi không dám ngồi”.

Ngôn Tiếu Nặc trực tiếp ngôi xuống ghế sofa, rồi lấy chiếc khăn lông đắp lên người, cô điềm đạm nói: “Tôi bảo cô ngồi xuống thì cô cứ ngồi xuống đi”.

Cận Phượng Anh run rẩy ngồi xuống, mắt lại nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, cô ta hỏi nhỏ: “Cô Ngôn, cô không đói sao?”

Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt: “Cô muốn tôi ăn chỗ đồ này thế sao?” Cận Phượng Anh giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ mặc đồ ở nhà, mái tóc đen nháy vén lên, gương mặt tái nhợt, đôi mắt anh đào mang theo ánh nhìn ôn hòa, trong sáng thuần khiết.

Cô ôm chiếc thảm lông cừu ngồi trên ghế sofa, rất dịu dàng, yên tĩnh, không biết tại sao, Cận Phượng Anh lại cảm thấy có một sự ép từ trên đỉnh đầu bao trùm xuống.

Vi Vi nói với cô ta, nếu không thể đảm bảo bản thân mở miệng sẽ không để lộ sơ hở thì tốt nhất là đừng nói gì.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Cận Phượng Anh im lặng, thì lại càng đoán được câu trả lời.

Lời nói bắt đầu giảm nhẹ sức ép.

Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc rất bình thản: “Trong những món đồ ăn này, đã bỏ độc rồi hay là muốn làm hại con tôi?”

Cận Phượng Anh bất giác nắm chặt tay lại, trong đôi mắt cúi gầm cuồn cuộn sự căm hận nồng đậm.

“Việc bà nội cô và việc mẹ cô, tôi thực sự rất xin lỗi”. Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nói, “Mặc dù tôi biết, một câu “xin lỗi' căn bản không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì”.

Cận Phượng Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Ngôn Tiểu Nặc, sự căm hận ấy đã không có bất cứ ngụy trang nào nữa.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn ánh mắt căm hận của cô ta rồi cười khổ: “Đây mới là cô, đây mới chính là cô”.

“Đừng giả vờ giả vịt!” Giọng nói của Cận Phượng Anh được đè xuống rất thấp, “Cô cho rằng tôi sẽ tha thứ cho cô sao?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu: “Tôi chưa từng nghĩ như vậy”.

“Vậy thì cô hãy ăn hết chỗ đồ này đi!” Cận Phượng Anh đột nhiên cười lên, “Dù sao thì những món này đều do cậu chủ đích thân giám sát người làm!”

“Cô nói gì?” Sắc mặt Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên biến đổi, “Cô nói rõ ràng cho tôi!”

Cận Phượng Anh cười lạnh lùng nói: “Mấy món này là đích thân cậu chủ dặn dò, đích thân bảo người làm! Cậu ấy chỉ muốn con cô bị sảy, chứ không hề muốn cô hận cậu ấy”.

Ngôn Tiểu Nặc liên tục lắc đầu, “Tôi không tin, tôi không tin!”

“Tin hay không tự cô biết!" Cận Phượng Anh nhìn bộ dạng của Ngôn Tiểu Nặc, ý xấu ngập tràn trong lòng, “Cô thừa biết là cậu chủ muốn nạo đứa con của cô đi, cô còn ở đây là cái gì? Trên đời này lại có người mẹ như côi Nếu tôi là cô, dù có chết tôi cũng phải chết ở bên ngoài!”

Ngôn Tiểu Nặc không nói được nữa, ngón tay nắm chặt lấy chiến chăn lông cừu, dường như đấy là điểm tựa duy nhất của cô.

Cận Phượng Anh không nói nhiều nữa, “Soạt” một cái đứng dậy, cầm tấm bản đồ mật đạo trong lâu đài ném xuống trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, lạnh lùng nói: “Cái này cho cô, cô tự nghĩ xem như thế nào là tốt đi!”

Nói xong thì Cận Phượng Anh đẩy chiếc xe trống rỗng rời đi.

Vi Vi từng nói, dựa vào tình hình sức khỏe của Ngôn Tiểu Nặc, chưa đi được bao lâu thì đã xuất huyết rồi, một khi đứa con bị sảy rồi, lại ở trong mật đạo, chỉ sợ rằng đến lúc được phát hiện thì người cũng đã chết ngỏm rồi.

Cận Phượng Anh đem xe đưa đồ ăn giao lại cho nhà bếp, thực chất bàn đồ ăn đó căn bản không có vấn đề gì, là trong lòng Ngôn Tiểu Nặc sớm đã tồn tại sự nghi ngờ ấy.

Cô ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, trước đây nghe người ta nói, người chết rồi sẽ biến thành một vì sao trên bầu trời, không biết mẹ và bà của cô ta là ngôi sao nào?