Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 385: Anh không thích em như vậy sao?



Lúc Mặc Tây Quyết quay trở lại phòng của mình, đã khóa cửa lại.

Ngôn Tiểu Nặc đứng ở cửa, nhất thời không biết nên làm gì.

Cô không để cho quản gia Lisa trực tiếp cầm thẻ mở cửa phòng mở, bởi vì cô sợ mình trực tiếp xông vào sẽ làm hai người càng lúng túng.

Nhưng cô lại sợ Mặc Tây Quyết không hiểu tâm ý của cô.

Ngôn Tiểu Nặc tiến thoái lưỡng nan đứng ở chỗ đó, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Lúc này Mặc Lăng Thiên tới, nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Dáng vẻ này của nó là vẫn chưa xoay chuyển được đâu, con đứng ở đây cũng chẳng làm được gì, chỉ bằng cứ để cho nó suy nghĩ thật kỹ" "Nhưng mà con sợ.." Ngôn Tiểu Nặc muốn nói gì đó lại thôi.

Mặc Lăng Thiên nói: "Sợ nó không yêu con?" "Con..." "Trong lòng con cũng đang rất hoảng loạn, cứ bình tĩnh lại trước đã." Mặc Lăng Thiên vừa nói, vừa xoay người.

Ngôn Tiểu Nặc thừa nhận, trong lòng cô cũng sợ hãi không thôi. Cô đi cách Mặc Lăng Thiên nửa bước, đây là quy củ của nhà họ Mặc.

Nhưng bước chân của Mặc Lăng Thiên vẫn rất chậm chạp, không nhìn kỹ, Ngôn Tiểu Nặc dường như đang đi song song với ông. "Nhớ khi Evelina qua đời, A Thần cùng Tiểu Tuyền khóc vô cùng thảm thiết, còn A Quyết không rơi giọt nước mắt nào." Mặc Lăng Thiên chậm rãi nhớ lại nói, trong giọng nói tràn đầy sự than thở: "Lúc đó ba đã cảm thấy rất lạ, đứa nhỏ này bình thường vô cùng quấn lấy mẹ nó, tại sao lại không nhìn thấy nó khóc? Sau đó ba mới để ý, mấy ngày đó gối của A Quyết ướt đẫm, nó không khóc lóc trước mặt người khác, nhưng sẽ đau lòng khi không có ai."

Ngôn Tiểu Nặc trong lòng sửng sốt, thì ra ngày bé Mặc Tây Quyết là như vậy!

Mặc Lăng Thiên lại tiếp tục nói: "Nó là một đứa bé luôn khát vọng được yêu thương, nhưng lại vừa kiêu ngạo vừa tự phụ, sẽ không thích để lộ yếu điểm của mình cho bất kì ai, đây chính tính cách của nó, con hiểu chưa?"

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Con biết, nhưng con rất lo cho anh ấy!" "A Quyết nhất định đang tự trách." Mặc Lăng Thiên khẽ thở dài một cái.

Ngôn Tiểu Nặc trợn to hai mắt, dĩ nhiên không thể tin: "Tự trách? Tại sao lại phải tự trách?"

Mặc Lăng Thiên nhẹ giọng nói: "Nếu như ba đoán không sai, là con đã giết Vi Vi đúng không? Nhưng mà nguyên nhân là vì con biết Vi Vi ngược đãi A Quyết." "Là con." Ngôn Tiểu Nặc trầm giọng nói: "Lúc ấy trong lòng con chỉ có một ý niệm, chính là con nhất định phải giết cô ta." "Cho nên A Quyết rất tự trách, nó cho rằng vì nó mà bàn tay con nhuốm máu tanh, đây chính là một phần trong tính cách của nó." Mặc Lăng Thiên nói: "Cho nên trong lòng con bây giờ nên bình tĩnh suy xét?"

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Anh ấy đúng là ngốc"

Mặc Lăng Thiên cười một tiếng, người có thể nói con trai ông ngốc nghếch, cũng chỉ có một mình Ngôn Tiểu Nặc mà thôi.

Sau khi nói chuyện cùng Mặc Lăng Thiên quay lại, Ngôn Tiểu Nặc phát hiện cửa phòng ngủ đã mở

Cô vội vàng đi vào, nhưng phát hiện Mặc Tây Quyết ngồi ở trên thảm, cúc áo sơ mi để hở, vẻ đẹp mang theo chút chán nản.

Ngôn Tiểu Nặc đóng cửa lại, từ từ đi tới.

Cô chậm rãi quỳ ngồi ở trên thảm, đưa tay ra nắm lấy tay Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết cũng nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, tay của cô trắng nõn, nhỏ nhắn, vô cùng xinh đẹp. Anh đã nhìn thấy cô dùng nỏ, chuẩn xác lại có chút ác liệt.

Cả hai lần, đều là vì anh. "Mặc Tây Quyết" Ngôn Tiểu Nặc làm như mình không biết phản ứng trong lòng anh, tự nhiên nói: "Mỗi người đều có những khi tàn nhẫn quyết liệt, đó là bởi vì mỗi người đều có những thứ mà bản thân muốn bảo vệ, trước kia em không có năng lực này, chỉ có thể bất lực nhìn người em yêu thương rời xa, anh biết không? Em cũng rất muốn bảo vệ anh, bảo vệ con trai chúng ta" "Nhưng bảo vệ ngôi nhà này là trách nhiệm của anh, anh không thể để anh gánh vác được." Mặc Tây Quyết quay đầu, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô "Em không nên tiếp xúc những thứ đen tối kia" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu liên tục: "Mặc Tây Quyết, em không muốn." “Gì cơ?” "Em không muốn mãi đứng sau lưng anh, mãi nhìn anh một mình gánh vác áp lực, em muốn chia sẻ cùng anh." Ngôn Tiểu Nặc nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Em rất ích kỷ, em không thể nào chịu đựng sự ly biệt này thêm lần nữa.

Năm năm chia xa, đối với cô đã là quá đủ.

Mặc Tây Quyết cho tới bây giờ cũng không biết, cô đã lột xác thành dáng vẻ này, anh không khỏi không thừa nhận, bây giờ Ngôn Tiểu Nặc đã tự tin, trưởng thành hơn nhiều so với 5 năm trước.

Cô có sự cố chấp giống y hệt với anh. "Em... Mặc Tây Quyết mãi một lúc lâu sau mới thốt lên thành tiếng.

Ngôn Tiểu Nặc hơi cụp mi mắt: "Anh không thích em như vậy sao?" "Không phải!" Mặc Tây Quyết ôm eo cô, kéo cô đến gần mình: "Anh chỉ cảm thấy quá bất ngờ, trước kia em cần anh bảo vệ, mà bây giờ em đã trưởng thành, có sức lực tự bảo vệ mình rồi, còn anh... "Mặc Tây Quyết." Ngôn Tiểu Nặc trịnh trọng nói: "Anh đối với em, là chồng, là ba của con em, không phải là cái ô che chắn, anh hiểu chứ? Ý nghĩa của anh với em, vĩnh viễn nằm ở đây, không bao giờ mất đi." cô vừa nói, vừa chỉ tay vào trong ngực: "Anh hiểu chứ?" Mặc Tây Quyết nhìn cô âu yếm, hồi lâu cũng không nói gì.

Ngôn Tiểu Nặc cùng ngồi với anh trên thảm, bọn họ cũng cần thời gian từ từ tiêu hóa những thay đổi mà 5 năm chia xa đem lại.

Cônguyện ý dùng thời gian và bản thân mình cho Mặc Tây Quyết một tương lai tốt đẹp.

Ở lại trang viên nhà họ Mặc hai ngày, Ngôn Tiểu Nặc không yên tâm để con trai một mình ở lâu đài, tâm trạng của Mặc Tây Quyết cũng đã có chuyển biến tốt, bọn họ định rời đi. Lúc rời đi, Mặc Lăng Thiên tự mình tiễn hai người đến sân bay. "Ba, lần sau con sẽ đưa thằng bé đi cùng, nó cũng rất nhớ ba." Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng nói: "Ba nhất định phải giữ gìn sức khỏe, hôn lễ của con và Mặc Tây Quyết sẽ cần ba chủ trì." Mặc Tây Quyết nhìn khỏe mắt đầy nếp nhăn của Mặc Lăng Thiên, trong lòng bỗng rất đau.

Mặc Lăng Thiên cười nói: "Con yên tâm, hôn lễ của hai đứa, ba nhất định sẽ đến chủ trì."

Chẳng có gì viên mãn hơn tình hình lúc này, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Ngôn Tiểu Nặc rất vui, Mặc Tây Quyết cũng vậy.

Sau khi tạm biệt Mặc Lăng Thiên, Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết trở lại thành phố S, vừa mới dừng xe trước của lâu đài, cửa xe đã bị ai đó kéo ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Ngôn xuất hiện trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, còn mang theo tiếng khóc: "Mẹ, ba..."

Nước mắt của Ngôn Tiểu Nặc cũng rơi xuống, mau chóng xuống xe ôm lấy Mặc Ngôn vào trong ngực: "Thật xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ đã quay về rồi, sẽ không rời khỏi con đâu."

Mặc Ngôn đã sớm khóc không ra tiếng.

Mặc Tây Quyết vuốt nhẹ tóc của con trai: "Được rồi, đừng khóc, không phải mẹ đã trở về rồi sao?"

Mặc Ngôn đẫm nước mắt nhìn Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết lập tức cảm thấy cưng chiều.

Đỡ lấy con trai từ trong tay Ngôn Tiểu Nặc, Mặc Ngôn ôm thật chặt cổ Mặc Tây Quyết, ba người cùng nhau đi vào nhà. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Mãi đến lúc đi ngủ, Mặc Ngôn cũng nắm lấy tay của

Ngôn Tiểu Nặc, ngủ say cũng không chịu buông ra. Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đau đớn, cô rời đi đã mấy ngày, thật sự là bỏ quên mất con trai.

Sau này sẽ không như vậy nữa, cô thề.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ngôn Tiểu Nặc tự mình đưa Mặc Ngôn đi nhà trẻ, lúc trở lại đã nhận được lời mời đi dự tuần lễ thời trang Paris, mời cô đi làm giám khảo.

Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng vẫn cự tuyệt.

Chuyện cô cự tuyệt đã bị Toàn Cơ biết được, Toàn Cơ than phiền cô: "Chẳng phải cô vẫn luôn muốn đi dự sao? Tại sao lại không đi?" "Bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy, tôi đã bỏ lỡ Mặc Ngôn sáu năm rồi, tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ quá trình trưởng thành nào của nó nữa." Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc thấp xuống: "Tôi phải ở bên con trai toi."

Toàn Cơ không nói gì.

Mấy ngày nay khi chăm sóc Mặc Ngôn, cô hiểu rõ ràng nhất.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc như vậy quả thực làm cho cô vô cùng bội phục, hết lòng về chuyện sự nghiệp, đã đến đích cuối cùng, nhưng lựa chọn vì con mà bỏ lỡ

Quả thực hiếm thấy.

Ngôn Tiểu Nặc từ chối tất cả mọi lời mời, chuyên tâm ở nhà bên cạnh con trai.

Khuôn mặt ủ rũ mấy ngày của bạn nhỏ Mặc Ngôn dần dần khôi phục lại vẻ thông minh hoạt bát, Ngôn Tiểu Nặc cũng yên lòng. "Mẹ, con phát hiện gần đây ba có gì rất không đúng" Mặc Ngôn viết xong bài tập, đột nhiên nói với Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nói: "Ba có gì không đúng chứ?"

Mặc Ngôn chu cái miệng nhỏ nói: "Hình như là ba có tâm sự, cứ buồn buồn không vui."

Ngôn Tiểu Nặc thở dài một cái, nói với Mặc Ngôn: "Chuyện trong công ty rất nhiều, ba con phiền muộn trong lòng cũng là rất bình thường." "Không thể nào?" Bạn nhỏ Mặc Ngôn rất khó lừa gạt: "Ba sẽ không phiền lòng về chuyện công ty đầu, có phải là con làm sai chuyện gì? Nên ba mới không vui?" "Đứa nhỏ ngốc này" Ngôn Tiểu Nặc ôm con vào lòng, dịu dàng an ủi: "Con đã làm rất tốt, Mặc Ngôn là một đứa trẻ ngoan, ba con rất yêu thương con."

Mặc Ngôn lúc này mới vui vẻ lại.

Mặc Tây Quyết bận rộn cả ngày mới trở lại lâu đài, vừa vào cửa, con trai đã tặng cho anh món quà.

Là bức tranh cả gia đình mà con trai anh vẽ. "Ba, ba xem con vẽ có đẹp không?"

Mặc Tây Quyết đưa tay cầm bản vẽ, nhìn kỹ một lần nói: "Ừ, rất có tiến bộ."

Mặc Ngôn nháy mắt nhìn Mặc Tây Quyết: "Vậy ba có thích không?" "Thích lắm." Mặc Tây Quyết thuận thế bế Mặc Ngôn lên.

Mặc Ngôn thấy tâm trạng của Mặc Tây Quyết tốt lên, nhân cơ hộihôn lên khuôn mặt anh: "Vậy ba có vui không a?"

Mặc Tây Quyết biết, con trai thấy tâm trạng anh không tốt, muốn tặng quà cho anh vui.

Trong lòng nhất thời vô cùng cảm động. "Ba rất vui." Mặc Tây Quyết cười lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Đưa con đi chơi một trò chơi thú vị, con thấy thế nào?" "Được ạ, được." Mặc Ngôn vừa nghe thấy có thể chơi trờ chơi, lập tức vui vẻ không thôi.

Mặc Tây Quyết đưa con đến một căn phòng, là phòng trò chơi mà anh đã cho thiết kế đặc biệt, căn phòng lớn 200 mét vuông, bày các loại đồ chơi.

Mặc Ngôn hưng phấn hét lên, hết sờ cái nọ lại xem cái khác, không biết nên chơi trò nào trước.

Mặc Tây Quyết thấy con vui vẻ cũng rất vui mừng, chờ khi con đi hết một lượt, anh liền mang con đi đến một bãi cát. "Ba, chúng ta sẽ chơi cát sao?" Mặc Ngôn người bạn nhỏ ngồi xuống, nghi ngờ hỏi: "Nhưng chơi thế nào đây?"

Mặc Tây Quyết vuốt tóc của con trai, nói: "Ba dạy con xây lâu đài cát"