Trong chốc lát phòng bệnh trở nên im lặng, đến nỗi nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy. Sắc mặt của gia đình nhà cậu có thể nói giống như bầu trời bị mất che khuất ánh sáng vậy, âm u và ảm đạm.
Trái tim thất lại của Ngôn Tiểu Nặc dần dần cũng thư giãn trở lại, ngoài việc cô biết người cậu vay nặng lãi ra, những thứ khác đều là đoán ra mà thôi.
Cậu mợ từ trước tới nay rất thích đánh bạc, trước đó tập đoàn Diệu Hoa thực sự kiếm được cũng không ít tiền, dựa vào tính cách thích khoe khoang của cậu mợ, đánh to một chút cũng là điều dễ hiểu.
Về phần Ngôn Uyển Cừ, lúc Ngôn Tiểu Nặc 16 tuổi đã thường xuyên thấy cô ta hay đi quán bar vũ trường rồi, sau khi vào trường giàu có, lòng dạ luôn muốn được gå vào một gia đình giàu có nên việc ăn chơi tiêu pha cùng hội con nhà đại gia là chuyện bình thường.
Sự nhất thời nổi giận của cô lại đoán trúng tim đen của họ. "Các người!" Bà ngoại tức đến nỗi mặt đỏ ửng lên, "Các người có còn muốn sống nữa không? Ngọc Thanh, anh thực sự đã gắn tập đoàn Diệu Hoa cho hội vay nặng lãi sao?”
Ngôn Ngọc Thanh không nói gì dường như thừa nhận.
Bà ngoại nổi giận: “Ngày xưa mẹ giao lại tập đoàn Diệu Hoa cho con, con lại biến nó trở nên như thế này, nhà họ Ngôn sao lại có đứa con vô dụng như thế này!"
Ngôn Tiểu Nặc thấy bàn tay gầy gò của bà ngoại, từng gân tay dường như căng muốn vỡ ra, rồi nhanh chóng an ủi bà: "Bà ngoại, bà đừng có nóng giận quá."
Cô mím môi lại, hôm nay nói những điều này không phải điều cô muốn, đặc biệt là việc liên quan đến tập đoàn Diệu Hoa, cô luôn không dám nói với bà ngoại, chính vì sợ bà ngoại tức giận.
Nhưng đến hôm nay, gia đình nhà cậu vẫn cứ chèn ép, nếu có không nói rõ ràng ra thì bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha.
Bà ngoại năm chặt lấy tay của Ngôn Tiếu Nặc, giọng nói cuối cùng cũng dịu dàng một chút, "Những thứ họ nói, rốt cuộc là như thế nào?"
Điều gì tới sẽ tới, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: "Bà ngoại, Tiểu Nặc con tuyệt đối sẽ không lấy trộm đồ của người khác. Việc này tập đoàn Đế Quốc đã lên tiếng xác minh, chân tướng sớm đã được giải quyết xong rồi." "Chân tướng?" Bà ngoại cau mày, "Có chuyện gì vậy?" "Mẹ!" Người cậu đột nhiên lên tiếng, "Việc của tập đoàn Diệu Hoa con thừa nhận là đã sai, nhưng bây giờ, mẹ không thể nhìn chết mà không cứu." Người cậu đột nhiên than vãn, nhanh chóng quỳ xuống đất kéo lấy tay của bà ngoại, "Chỉ cần mẹ có thể cứu lấy tập đoàn Diệu Hoa, sau này mẹ muốn con làm gì con cũng nghe hết."
Người mợ cũng nhanh chóng kéo lấy Ngôn Tiểu Nặc để thuyết phục, "Là chúng con không hiểu chuyện, mẹ đừng giận với chúng con như vậy. Sau đó nhìn Ngôn Tiểu Nặc, “Tiểu Nặc, là mơ đã hiểu nhầm con rồi, con mau khuyên bà ngoại của con đi, để bà cứu lấy tập đoàn Diệu Hoa."
Bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt lại, khoé miệng cười nhếch lên. "Tiểu Nặc, tất cả chỉ là hiểu nhầm" Người cậu nhìn Ngôn Tiểu Nặc nhưng con mắt lại đảo liên tục, "Chỉ cần cháu mở miệng khuyên bà ngoại, sau này cậu đảm bảo sẽ tìm một người đáng tin cậy để gả cho cháu, đường đường chính chính cho cháu đi lấy chồng"
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên thay đổi sắc mặt, đôi mắt xinh. đẹp trở nên lạnh lùng. "Việc này đừng nhắc đến vội" Bà ngoài rút tay ra khỏi tay của cậu, đôi tay nắm lấy tay của Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói mềm mại, "Tiểu Nặc, ngồi xuống đây, chuyện vừa rồi vẫn chưa nói xong, cháu nói tiếp đi, rốt cuộc là ai sao chép bản thảo của cháu rồi quay lại cản lại cháu vậy?"
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào bà ngoại, không để ý người mợ lặng lẽ đang bước ra ngoài.
Cô củi đầu xuống nói: "Là cậu chỉ thị người bạn cùng lớp của cháu là Trần Đình Đình làm, lấy trộm bản thảo của cháu." "Cô đừng có mà ngậm máu phun người!" Người cậu đột nhiên bộc phát như bão tuyết, "Ngôn Tiểu Nặc, cái đồ xuất thân không rõ ràng, đừng cho rằng cô có được sự xem trọng của Mặc Tây Quyết thì không cần coi ai ra gì! Phát biểu của tập đoàn Đế Quốc không hề nhắc đến tên của Ngôn Ngọc Thanh tôi nhé!"
Ngôn Tiểu Nặc từ từ đứng dậy, lạnh lùng nhìn ông ấy, kèm theo sự mia mai, "Vậy thì con gái rượu của ông tới đồn cảnh sát để làm gì?" "Cô ấy nói linh tinh đẩy", Ngôn Uyển Cừ lập tức phủ định nói với người cậu, “Ba, đừng có nghe cô ta nói linh tinh, con đến đồn cảnh sát làm gì chứ!" “Tự tìm cách để Triệu Minh giải quyết Trần Đình Đình, cẩn thận có một ngày con chó điên đó sẽ quay lại cản lại các người." Ngôn Tiểu Nặc chỉ đích danh tên.
Người cậu nói không lên lời chỉ nhìn chằm chằm vào cô: "Sao cô lại biết nhiều như vậy?" "Tôi là người bị hại, đương nhiên hiểu rất rõ từng chân tơ kẽ tóc của sự việc rồi." Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc lạnh như băng, "Vấn đề này liên quan đến danh tiếng của tập đoàn Diệu Hoa, tôi vốn di không muốn đôi co vấn đề này, nhưng các người đến tận bây giờ vẫn muốn hãm hại tôi, lấy chuyện này ra để uy hiếp bà ngoại giao nộp cổ phần!" "Sao các người có thể làm như vậy được chứ?" Bà ngoại giận dữ hai tay run lên, hai mắt nhằm lại rồi ngất xỉu đi. Ngôn Tiểu Nặc rất sợ, vội vàng ôm lấy bà, giọng nói tràn đầy hoảng sợ, “Bà ngoại! Bà ngoại bà sao vậy?" Cô nhìn xung quanh, thất thần hét lên, “Dì Lữ! Di Lữ!"
Dì Lữ nghe thấy tiếng gọi vội vàng chạy tới, thấy Lâm Nam Âm bị ngất đi, hốt hoảng nói: "Thế này là sao?" "Bà ngoại giận quả mà bị ngất đi, di mau đi gọi bác sĩ
Giang tới đây!" Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi den noi hai hàng nước mát chảy ra ngoài, đôi mất cô đầy sự căm hận và nhìn vào người cậu và Ngôn Uyển Cừ chỉ đứng nhìn bên cạnh. "Các người ra hết ngoài cho tôi! Mau cút đi!"
Người cậu khẩy miệng một cái, không thèm nhìn họ lấy một cái, rồi cứ thế cùng Ngôn Uyển Cừ ra ngoài.
Ngoài cửa có rất nhiều người đang đứng ngoài xem, thấy có người đi ra lập tức giải tán.
Dì Lữ đưa bác sĩ Giang tới, miệng còn nói: “Mọi người tránh sang một bên, bác sĩ đến rồi." "Bác sĩ Giang, Bà ngoại đột nhiên bị ngất đi." Ngôn Tiểu Nặc thấy bác sĩ Giang tới, những giọt nước mắt lại càng rơi nhiều hơn. “Ngôn Tiểu Nặc cô ra ngoài trước đi, ở đây đã có bác sĩ rồi. Bác sĩ Giang không nói được nhiều, trực tiếp bắt đầu chần đoán.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, lập tức cùng di Lữ ra ngoài phòng bệnh.
Cô đột nhiên cảm thấy hối hận, bà ngoại tức đến nỗi này, cô cũng có phần trách nhiệm. "Tiểu Nặc", Dì Lữ nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nói, "Có những chuyện sớm muộn gì thì cũng sẽ biết thôi, biết muộn không bằng biết sớm, hơn nữa lại là việc liên quan đến danh tiếng.
Cơ thể của Ngôn Tiểu Nặc khẽ run lên, danh tiếng?
Cô còn danh tiếng gì để mất chứ? Con gái được gả vào gia đình giàu có nhất, có dùng danh nghĩa giá để ở bên cạnh người đàn ông đó, cô phải luôn cẩn trọng và không dám làm anh giận, chỉ là vì dưới danh tiếng của anh có thể bảo vệ bà ngoại được khoẻ mạnh.
Ngôn Tiểu Nặc từ từ xuống chiếc ghế chờ bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt cô đạm khiến người khác nhìn cũng thấy đau lòng thay.
Dì Lữ nhẹ nhàng thở một hơi dài.
Người lúc này chạy tới, chỉ để ra hiệu gật đầu với người cậu, bị dì Lữ phát hiện ra.
Lữ đang định nhắc nhở Ngôn Tiểu Nặc thì cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ Giang bước ra, phía sau còn có một vài y tá đang đẩy bà ngoại cô ra ngoài.
Giống như phải đến phòng cấp cứu vậy!
Ngôn Tiểu Nặc chạy đuổi theo bác sĩ Giang, "Bác sĩ, bà ngoại cháu thế nào rồi?"
Bước chân của bác sĩ Giang nhanh như gió, vừa đi vừa nói: "Cô gái, huyết áp của bà cô rất cao, không chịu được đả kích, lần này tôi sẽ cố hết sức, co yên
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy vậy bước chân chững lại, rồi bà ngoại cứ thể được đưa vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ Giang đến văn phòng của bệnh viện lấy chút đồ, nhưng bước ra từ trong văn phòng bệnh viện lại không phải là bác sĩ Giang mà là một bác sĩ lạ khác.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc lo lắng, "Bác sĩ, xin hỏi bác sĩ Giang đâu ạ?" Giang bận chút việc, tôi thay cậu ấy đến khám
Người bác sĩ lạ đó lạnh lùng nói với cô một câu rồi trực tiếp đi vào phòng cấp cứu.
Bây giờ sự an nguy của bà là quan trọng nhất, bác sĩ Giang lại có việc bận, vậy thì thay bác sĩ khác khác đến khám bệnh cũng không
Lúc này Lữ mới chạy tới, thở dốc nói ngập ngừng với Ngôn Tiểu Nặc, Nặc, bà ngoại cháu nào rồi?" "Bác sĩ vẫn đang cấp Ngôn Tiểu Nặc đang tập trung nên chỉ nói được một câu, rồi cô không nói thêm gì khác.
Di Lữ nói: "Tiểu Nặc, cháu yên tâm, bác sĩ Giang đối với bệnh tình của bà cháu rất hiểu rõ, lần này chắc chắn sẽ chuyển nguy thành an thôi" "Nhưng vừa rồi có một vị bác sĩ nói bác sĩ Giang có việc bận không thể đến được" Ngôn Tiểu Nặc cau mày và nói, “Đã đổi bác sĩ cấp cửu cho bà" “Đổi người sao?" Di Lữ kinh ngạc
Tâm trạng vốn đã lo lắng của Ngôn Tiểu Nặc lại bị sự kinh ngạc của di Lữ làm cho càng hoảng sợ, " Di Lữ, có gì không ổn sao?"
Di Lữ do dự một chút rồi mới nói chuyện vừa rồi cho Ngôn Tiểu Nặc biết.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên có một dự cảm không tốt, trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến 3 chữ "Luật thừa kể."
Nếu như bà ngoại có chuyện gì, vậy thì Ngôn Ngọc Thanh sẽ là người được thừa kế tài sản đầu tiên! Cô lao nhanh vào phòng cấp cứu, mấy y tá lập tức đứng dậy lôi cô ra ngoài, miệng còn nói: “Phòng cấp cứu là nơi quan trọng, cô không được vào!" "Tôi mà không vào thì bà ngoại tôi sẽ không qua khỏi!" Ngôn Tiểu Nặc dùng hết sức để chống cự lại, "Bác sĩ kia, không cho phép động đến bà tôi!” "Trời ơi, thế này là sao vậy?" "Bác sĩ đang cấp cứu bệnh nhân, sao lại có người nhà của bệnh nhân không cho phép bác sĩ khám bệnh cơ chứ?" "Không biết chừng lại đang làm loạn, chút nữa nhỡ đâu lại giết người thì sao." "Vậy chúng ta mau đi thôi, tránh xa cô ta ra một chút, tránh bị thương vô tội."
Một số người đến xem bàn luận với nhau rồi bỏ đi, dì Lữ kéo Ngôn Tiếu Nặc ra ngoài, "Tiểu Nặc, chúng ta mau chóng đi tìm bác sĩ Giang thôi!”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên phản ứng lại, chạy về phía văn phòng bệnh viện, nhưng trong văn phòng lại không có ai cả, nhưng đâu còn bóng dáng bác sĩ Giang ở đó?
Linh cảm có âm mưu trong chuyện này, cô bỏ qua tất cả trực tiếp chạy đến văn phòng chủ nhiệm của bệnh viện, một chân đạp cánh cửa của văn phòng chủ nhiệm ra, thì lại nhìn thấy chủ nhiem và bác sĩ Giang đang cúi đầu, “Bác sĩ Giang!" Ngôn Tiểu Nặc bước tới kéo lấy ông, "Hoá ra bác sĩ ở đây, mau đi cùng cháu đến cứu bà cháu!" "Vị gia đình của nạn nhân này, anh ấy không còn là bác sĩ nữa rồi." Chủ Nhiệm nói lạnh nhạt. "Nghĩa là ý gì vậy? Ngôn Tiểu Nặc không hiểu, “Sao đột nhiên lại không còn là bác sĩ nữa?” "Tư cách nghề nghiệp của anh ta đã không còn nữa." Giọng nói của vị chủ nhiệm rất bình tĩnh.
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu nhìn bác sĩ Giang, trong ánh mắt của bác sĩ ngấn đầy nước mắt, "Tôi xin lỗi, cô gái, không thể cứu được bà cô."
Ngôn Tiểu Nặc nghe không rõ lời của ông nói, quay người chạy đi.
Bác sĩ Giang nhanh chóng đuổi theo. “Cô gái, cô đi tìm chủ nhiệm Trần!" Bác sĩ Giang không dễ để đuổi kịp theo cô, "Ông ấy ở tầng 4 phía sau, phòng noi khoa 1."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, lập tức chạy xuống lầu.
Một âm thanh ù lên, Ngôn Tiểu Nặc dừng bước chân, một chiếc xe sin dừng trước mặt cô.
Mặc Tây Quyết bước từ trên xe xuống, bước tới trước mặt cô, thần sắc trầm lại: “Em nửa đêm đến bệnh viên làm gì vậy?” Ngôn Tiểu Nặc chạy vòng lòng anh, khóc thút thít.