Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 97



Buổi sáng lớp học kết thúc sớm, Ngôn Tiểu Nặc cùng Phó Cảnh Dao đến nhà họ Phó. Quả nhiên như lời Phó Cảnh Dao nói, nhà cô chỉ có

Phó Cảnh Tâm ở nhà.

Phó Cảnh Dao tặng cô một nữ hoàng tuyết tuyết làm bằng tay từng đường nét đều rất giống, cực kỳ đẹp. "Đẹp quá." Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, “Đồ nặn bằng tay chắc chắn rất đất phải không? Để cô tốn kém rồi."

Phó Cảnh Dao cười nói: “Cô thích là được rồi, chỉ một chút tiền mà thôi, không sao đâu.” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lát rồi nói: “Vậy để tôi hôm khác mời cô ăn cơm." "Ăn cơm thì không cần đâu." Giọng của Phó Cảnh Thâm vang lên, ánh mắt lại nhìn về Phó Cảnh Dao, "Lần trước suýt nữa em doạ anh sợ hãi một phen."

Phó Cảnh Dao nhìn vào thần thái có chút thay đổi của Ngôn Tiểu Nặc, cau mày nói, "Anh, anh nói linh tinh gì vậy."

Phó Cảnh Thâm khẩy miệng một cái rồi quay người rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc thấy rất ngại.

Phó Cảnh Dao nhanh chóng nói: “Cô đừng để ý anh tôi, không biết dạo gần đây anh ấy bị làm sao vậy, nói chuyện cứ mang bom đạn vào lời nói, có lẽ là đến tháng đàn ông rồi." "Hi." Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười lên, "Có lẽ có chuyện gì không vui? Anh ấy cũng là lo lắng cho cô thôi." "Lần trước chỉ là sự việc ngoài ý muốn." Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng nói, “Đều đã qua lâu rồi, cô đừng để trong bụng."

Ngôn Tiểu Nặc cười lên, “Tôi biết, nếu đã như vậy, vậy thì tôi sẽ tự làm mấy món ăn tặng cô coi như trả lễ là được."

Quả nhiên ánh mắt của Phó Cảnh Dao sáng lên, "Được, được, đồ chính tay mình nấu mới có ý nghĩa." Ngôn Tiểu Nặc mĩm môi rồi cười lên, nhìn lên đồng hồ và nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về đây."

Phó Cảnh Dao gật đầu, tiễn Ngôn Tiểu Nặc ra cổng thấy cô rời đi mới thôi. “Cô ấy đi rồi sao?" "Anh, em nghiêm túc cảnh cáo anh, Ngôn Uyển Cừ là bạn của em, lần sau anh tử tế với người ta một chút." "Mới quen biết có vài ngày, đã trở thành bannj thân rồi sao? Ngay cả anh trai em cũng tức giận lên rồi sao?" "Là em cảm thấy rất hợp với cô ấy, hơn nữa, ông nội cũng rất thích cô ấy.” “Đứa em ngóc này, đó là ông nội coi trọng Mặc Tây

Quyết, để cho Mặc Tây Quyết thể diện," “Hư, em không cần biết, tóm lại lần sau anh không được dữ với cô ấy." "Được rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc về đến biệt thự Hằng an, đặt món quà làm bằng tay lên bàn.

Chiếc bàn thanh lịch đơn giản ban đầu đột nhiên có thêm một chút màu sắc tươi sáng, Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào nó và cười lên.

Lúc này Mặc Tây Quyết cũng vừa trở về, thấy món quà tinh tế trên bàn, "Là đồ làm bằng tay mới nhất của

Disney Land sao, em từ đâu mà có vậy?" "Anh về rồi à.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, "Phó Cảnh Dao vừa từ Mỹ trở về tặng em món quà này.” "Cô ấy rất thích em thì phải." Mặc Tây Quyết nói điềm đạm.

Ngôn Tiểu Nặc cười đáp: “Vì vậy em định tự mình thiết kế một món quà tặng cô ấy." "Tự tay thiết kế sao?" Mặc Tây Quyết khẽ nhắm mắt lại, khẩy miệng một tiếng.

Ngôn Tiểu Nặc khó hiểu hỏi, "Sao vậy?" "Đến cả anh cũng không có được món quà tự tay em thiết kế nào!" Mặc Tây Quyết nghiêm túc đề nghị rồi kéo cô vào trong lòng, "Em nói thử xem, sẽ thiết kế cho anh một món quà gi?" "Em." Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy cơ thể bị ôm của cô nóng rực lên, cô dành phia nói rằng, "Để em thiết kế cho Phó Cảnh Dao trước nhé?" "Không được." Mặc Tây Quyết tiếp tục không đồng ý, "Là em biết anh trước."

Biết trước với biết sau có gì khác biệt đâu chứ! Ngôn Tiểu Nặc đang nghĩ trong lòng, nghĩ đến sự cố chấp của người đàn ông này đành phải hỏi anh, “Vậy anh muốn em làm gì?" "Em tự nghĩ lấy." Mặc Tây Quyết nói “Lại còn để bổn công tử nói ra sao, em thực sự không đạt tiêu chuẩn." "Này." Ngôn Tiểu Nặc cáu lên lần nữa, “Cái gì mà đạt tiêu chuẩn mới cả không đạt tiêu chuẩn, em đâu có phải là người giúp việc của anh."

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vỗ mông ngọc bích của cô rồi cười, “Em đương nhiên không phải là người giúp việc rồi, em sẽ là bà chủ tương lai của bổn thiếu gia, em định không tặng anh một món quà tự tay thiết kế sao?" "Đừng có nói linh tinh." Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất quê, cô đành nói đùa với anh.

Sắc mặt của Mặc Tây Quyết đột nhiên trở nên rất nghiêm tức, "Anh không nói linh tinh." Tim Ngôn Tiểu Nặc đập nhanh hơn, ngại ngùng rồi cúi đầu xuống.

Nụ hôn của Mặc Tây Quyết lạc trên mái tóc cô rồi miên man xuống tai, đến cổ, giọng nói của anh tràn đầy ham muốn, “Em yên tâm, anh sẽ không để em có thai đầu." "Mặc Tây Quyết, em có lẽ không phải...” bàn tay cô bị anh nắm chặt lại, không cử động được. "Gọi anh là anh Quyết." Giọng nói của Mặc Tây Quyết hơi lặc đi, ánh mắt đem có chút đáng sợ.

Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc đóng ứng lên, lắp bắp nói không ra lời.

Mặc Tây Quyết kiên nhẫn và đắm đuối với cô, lần nào sự dịu dàng của anh cũng kèm theo sự nóng bỏng, khiến cô không thể nào chống lại được, và cuối cùng cô cũng hé miệng ra gọi được một tiếng, "Anh Quyết.."

Mặc Tây Quyết rất hài lòng ôm lấy cô và cười nhẹ lên tiếng, “Buổi tối đưa em ra ngoài ăn cơm." "Đi đâu ăn vậy?" Ngôn Tiểu Nặc hỏi nhỏ nhẹ, mắt nửa tỉnh nửa mơ.

Mặc Tây Quyết hôn lên làn môi hồng hào của cô, vuốt ve bờ trán của cô, dành cho cô cảm giác ấm áp dư vị, anh cảm thấy cô thật quyến rũ. "Đến lúc đó em sẽ biết." Mặc Tây Quyết không nói ra. Ngôn Tiểu Nặc cũng không hỏi thêm, cô chỉ thấy rất mệt và ngủ thiếp đi.

Cô cảm thấy giấc ngủ này kéo dài rất lâu, khi tỉnh dậy bước xuống giường, cô đến nhà bếp thì nhìn thấy Mặc Tây Quyết.

Anh chàng này ở trong nhà bếp làm gì vậy? Cô nhớ đến Mặc Tây Quyết rửa bát thôi cũng khiến bát bị vỡ hết, liền vội vàng chạy vào bên trong.

Có một mùi hương toả ra trong nhà bếp, biểu cảm trên gương mặt của Mặc Tây Quyết rất ngây thơ, "Anh đã làm mấy lần rồi, sao lại vẫn biến thành màu đen chứ?"

Bên cạnh tay của tổng giám đốc có mấy chiếc vừa đen vừa tròn, Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào vỏ trứng trong thùng rác, rồi mới hiểu ra anh chàng này đang làm cái gì.

Cô tắt bếp đi và nói, "Để em làm cho?" "Không được."

Mặc Tây Quyết rất quyết đoán, lại lấy thêm một quả trứng, “Anh không tin không làm được." "Cắt hành tây trước." Ngôn Tiểu Nặc nói cầm lấy một củ hành tây. "Cắt kiểu gì?" Mặc Tây Quyết không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ngôn Tiểu Nặc bảo anh, “Như thế này này, giữ chặt, cắt ra làm đôi là được."

Mặc Tây Quyết mặc dù không biết, nhưng năng lực tiếp thu của anh rất phi thường, cắt đôi củ hành tây một cách cân đối. "Cho hành tây vào trong nồi, rồi đập trứng vào."

Mặc Tây Quyết làm theo. "Mở lửa nhỏ thôi."

Mặc Tây Quyết lại làm theo, dần dần, trong bếp toả ra một mùi hương thơm, cuối cùng một quả trứng chiên cuối cùng cũng được ra lò. "Cẩn thận thôi, đừng chọc thủng cái lòng đỏ trứng." Ngôn Tiểu Nặc nhắc nhở anh. Mặc Tây Quyết đã hoàn thành rất suất sắc, nói với

Ngôn Tiểu Nặc, "Cái này em không được ăn, đây là của anh."

Ngôn Tiểu Nặc nói, “Đây là em dạy anh!” "Anh sẽ làm một cái khác cho em, con mèo tham ăn." Mặc Tây Quyết nhanh chóng hôn lên môi cô, nói một cách rất khách sáo, "Ra ngoài đi, đừng có làm phiền bổn công tử nấu ăn."

Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, chỉ là một quả trứng chiên cũng dám gọi là nấu ăn.

Không quan tâm sống hay chín, Mặc Tây Quyết nhanh chóng làm mấy cái rồi cho vào trong đĩa.

Trong chiếc đĩa sứ màu trắng ngọt ngào chứa đầy trứng tráng có hình dạng hoàn hảo, khiến cho người khác rất muốn ăn.

Ngôn Tiểu Nặc gửi thấy mùi thơm ngón tay bắt đầu động đậy, lấy chiếc thìa lên định ăn thì bị Mặc Tây Quyết ngăn lại, lông mày hơi nheo lalij, "Sao nữa."

Trước khi ăn, bổn công tử có lời muốn nói." Sắc mặt của Mặc Tây Quyết rất nghiêm túc.

Ngôn Tiểu Nặc bất lực nhìn anh rồi nói, "Mau nói đi." “Đây là bữa ăn đầu tiên bổn thiếu gia làm từ lúc sinh ra." Mặc Tây Quyết rất nghiêm túc nói tiếp, "Bổn công tử đã giao lần đầu tiên cho em rồi, em nên báo đáp thể nào đâu?"

Anh ấy có cần phải đầy hàm ý vậy không? Cô là lần đầu tiên mới đúng!

Nhưng cô rất đói, quyết định không tính toán với anh, "Báo đáp thế nào đây?" “Đây là lần đầu tiên anh đích thân tự tay làm trứng tráng." Mặc Tây Quyết nói nhấn mạnh câu "Đích thân tự tay” lên. “Rồi sao nữa?" "Em phải báo đáp lại bằng một món quà em do chính tay em làm ra." Ánh mắt Mặc Tây Quyết cười lấp lánh.

Ngôn Tiểu Nặc đã hiểu ra vì sao anh lại làm như vậy, lấy tay ôm trán, "Em đã nấu cho anh bao nhiêu bữa rồi. "Cái đó không tính." Mặc Tây Quyết bắt đầu tận hưởng thành quả lao động của anh bằng cách ăn một cách thanh lịch và ừm lên ngon tuyệt.

Ngôn Tiểu Nặc đành phải thoả hiệp, “Em biết rồi."

Hai người lúc này mới ăn uống trong bình yên và yên tĩnh, Ngôn Tiểu Nặc sắp không có gì để nói nữa rồi, ai nói tổng giám đốc trưởng thành và điềm tĩnh, người đàn ông trước mắt cô giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đang lớn!

Đúng là phi thương bất phú, anh chàng này chỉ dùng một chiếc trứng chiên bình thường để đổi lại một món quà làm bằng tay.

Ngôn Tiểu Nặc quyết định sẽ không đi so đo với con người phú thương này nữa, ăn uống no say cô bắt đầu tiếp tục đi ngủ.

Mặc Tây Quyết nheo mày lại cười, người con gái này sao lại thích ngủ đến vậy?

Anh dường như nhớ lại lời Phó Cảnh Thâm từng nói, phụ nữ mang thai rất thích ngủ.

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng anh lại hào hứng vui mừng.

Khẽ nằm bên cạnh cô, nhìn sắc mặt ngủ say sưa của cô, giơ bàn tay ra đặt lên bụng cô.

Như thế thực sự có con của anh ở trong đó vậy. Ngôn Tiểu Nặc thấy bụng cô khá buồn rồi vỗ lên tay của Mặc Tây Quyết, đôi mắt vẫn còn nhầm lại miệng nói lẩm bẩm, "Em mệt rồi, không được gây chuyện nữa." "Em có thai rồi."

Ngôn Tiểu Nặc ngay lập tức mở mắt to tròn, đang trong cơn ngủ bị sợ hãi một trận liền tỉnh ngay tức thì, cô lập tức ngồi dậy hỏi, “Anh nói cái gì?" "Nghe nói phụ nữ có thai rất thích ngủ." Mặc Tây Quyết ôm cô và nói.

Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi không biết nên làm gì, gần đây cô thực sự rất muốn ngủ, rất dễ mệt mỏi, không biết là vì sao nữa. "Vậy nên làm thể nào?" "Sinh ra thôi.” "Không được! Em còn đi học, không được có con!"

Mặc Tây Quyết cau mày lại, đúng là cô không thể sinh, nhưng không sinh thì phải làm sao?

Anh gọi một cuộc điện thoại, “Gọi một bác sĩ đáng tin tới đây." Đến để kiểm tra xem có phải cô mang thai phải không? Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên im lặng.

Ông trời phù hộ, hi vọng cô không có gì, không thì sét đánh chết cô đi cho xong.

Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ căng thẳng của cô rồi ôm lấy cô vào trong vòng tay nhẹ nhàng an ủi, "Bỏ đi rất hại cho cơ thể, sinh ra, anh nuôi, không cần lo lắng."

Ngôn Tiểu Nặc thấy cơ thể cô không còn chút sức lực nào, "Không phải chuyện nuôi hay không nuôi, nếu để người khác biết, thì cô sao ngang mặt lên được?"

Mặc Tây Quyết nói, "Em là người phụ nữ của anh, sợ cái gì? Mọi thứ đều có anh rồi."

Ngôn Tiểu Nặc thở dài bất lực.

Lúc này bác sĩ đã tới, Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng bước xuống giường rồi nói chuyện với nữ bác sĩ. "Cô gái, mời cô làm theo lời tôi nói, sau đó đưa nó lại cho tôi." Bác sĩ đưa một que thử thai cho cô.

Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy, làm theo lời cô nói, thấp thỏm không yên chờ kết quả.

Bác sĩ lại lấy chút máu của cô để làm xét nghiệm.

Sau đó bác sĩ nói với cô, "Cô không có thai."

Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn trời đất. "Vậy cô ấy luôn buồn ngủ là sao vậy?" Biểu cảm của Mặc Tây Quyết rất trịnh trọng. “Cậu chủ, cô Ngôn mới 18 tuổi, cơ thể yeu, có những việc nên hạn chế." Nữ bác sĩ nói nhẹ nhàng.

Ngôn Tiểu Nặc nhịn không dám cười ra. Mặc Tây Quyết nheo mày lại, sắc mặt trở nên khó coi.