Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1045



Xem ra là cục cưng cũng không nôn nóng, còn vô cùng bình tĩnh ở trong bụng của mẹ.

 

Nhưng thời điểm này, không ai có thể nói chính xác được. Qua ba ngày từ ngày dự sinh, Tô Thám liền cảm thấy một trận đau, cũng có nghĩa là sắp sinh rồi.

 

Ông bà Tô lại lần nữa gặp cảnh con gái sinh, đều khẩn trương không thôi.

 

Vợ chồng Trình Tuyết Lam cũng vậy, cháu nội của họ sắp ra đời, toàn bộ quá trình họ đều khẩn trương kích động.

 

Tô Hi ôm con trai mới ba tháng tuổi chạy đến, cô ngồi ở phòng nghỉ chờ tin tức tốt của chị gái, Ôn Lệ Thâm ở bên cạnh cô.

 

Hiên Viên Thần lúc Tô Thắm bị đẩy vào phòng sinh, trên trán anh đều là lo lắng cùng khẩn trương. Lúc y tá đóng cửa, thấy ngài tổng thống như vậy, các cô thực sự muốn an ủi một chút.

 

“Ngài tổng thống, ngài đừng lo lắng, phu nhân sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ rất thành công.”

 

“Mọi người cực khổ rồi.” Hiên Viên Thần thở gấp nói.

 

Tô Thắm so với Tô Hi nhanh hơn một chút, rất nhanh liền nghe tiếng khóc của đứa nhỏ vang dội, đây là người kế vị vị trí tổng thống tương lai của quốc gia này. Đứa nhỏ đại khái còn chưa biết, nó được sinh ra trong gia tộc hoàng thất tôn quý, trên người đảm nhiệm trọng trách cùng sứ mệnh.

 

Y tá ôm đứa nhỏ ra, nắm tay nhỏ nắm chặt, oa oa khóc to, thanh âm cực kỳ vang dội, Hiên Viên Thần kích động nhìn thoáng qua con mình, liền hỏi y tá: “Vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào rồi?”

 

“Phu nhân cần nghỉ ngơi ở phòng sinh nữa giờ, cô ấy không sao, chỉ mệt mỏi một chút.” Y tá trưởng dịu dàng trả lời.

 

Hiên Viên Thần gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cửa ngăn cách anh gặp Tô Thắm, lộ ra sự khẩn trương.

 

Một bên Trình Tuyết Lam ôm cháu nội, nước mắt kích động tràn ra, Tô Hi cũng đi đến, cô lo lắng hỏi: “Chị thế nào rồi?”

 

“Chị con phải nghỉ ngơi một chút, nữa giờ sau sẽ đẩy ra.” Lý Thiền trả lời cô.

 

“Con nhìn cháu con xem.” Tô Hi đi đến bên người Trình Tuyết Lam quan sát, Trình Tuyết Lam cười nói: “So với cục cưng nhà con nặng hơn mấy lạng, cũng làm khó Tiểu Thắm rồi.”

 

“Bộ dạng quả nhiên giống anh rễ.” Tô Hi mỉm cười khen ngợi: “Thật đẹp.”

 

Điều này người tinh mắt liếc một cái liền nhận ra, lớn lên sẽ rất giống ba.

 

Nửa giờ sau, Tô Thắm được đầy ra ngoài. Hiên Viên Thần lập tức nắm lấy tay cô, Tô Thắm nhìn anh, mệt mỏi nở nụ cười: “Con thế nào?”

 

“Vô cùng khỏe mạnh, vất vả rồi Tiểu Thám.” Hiên Viên Thần nắm chặt tay cô, cùng y tá đưa cô vào phòng nghỉ ngơi.

 

Phía sau, Lý Thiền cùng Trình Tuyết Lam ôm đưa nhỏ tiến vào, lúc này chỉ có hai bà là người thích hợp theo vào.

 

“Tiểu Thắm, còn đau không?” Trình Tuyết Lam đưa đứa nhỏ giao cho Lý Thiến ôm, bà cúi người dịu dàng hỏi.

 

“Còn có chút không thích ứng được, mẹ, con không sao.” Tô Thắm kiên cường mỉm cười.

 

Trình Tuyết Lam đau lòng nhìn cô: “Vắt vả cho con rồi.”

 

“Không vắt vả, đứa nhỏ khỏe mạnh ra đời, hết thảy đều đáng giá.” Tô Thắm trả lời.

 

“Mẹ, hai người ôm đứa nhỏ cho y tá bên kia, có thể nó sẽ đói, Tô Thắm tạm thời không thể cho đứa nhỏ ăn.” Hiên Viên Thần nói với hai bà mẹ: “Ở đây giao cho con.”

 

Tô Thắm vừa sinh xong, mệt mỏi, cũng có chút yếu ớt, có Hiên Viên Thần ở bên vô cùng thích hợp.

 

Hai bà liền ôm đứa nhỏ đi ra ngoài.

 

“Sao anh không đi xem con đi? Em không sao.” Tô Thắm nói với anh.

 

“Hiện tại em là quan trọng nhất. Bên cạnh con có ba mẹ chúng ta rồi!” Hiên Viên Thần vươn tay vuốt mái tóc trên trán đẫm mồ hôi của cô, đau lòng không nói thành lời.

 

‘ “Cuối cùng cũng sinh rồi, em cũng thoải mái không ít.” Tô Thắm mỉm cười.

 

“Anh nghĩ chúng ta có phải hay không chỉ cần một đứa con là đủ rồi, không cần sinh thêm nữa.” Hiên Viên Thần thấp giọng nói.

 

Chuyện sẽ sinh hai đứa, họ đã từng thảo luận qua, Tô Thắm quyết định phải sinh đứa thứ hai.

 

Lúc này Tô Thắm cười rộ lên: “Về sau rồi nói đi! Nói không chừng em sẽ lại sinh.”

 

Hiên Viên Thần nắm lấy tay cô: “Anh đau lòng.”