Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1142



Ôn Lương Diệu đi tới cửa, kéo cánh cửa muốn rời đi.

 

Lúc này, Kiều Nam đột nhiên đưa tay chặn cửa lại: “Ôn tiên sinh, anh đừng đi. Tôi nghĩ tôi không kém gì Hình Nhất Nặc. Tôi sẽ không làm phiền anh. Tôi chỉ muốn đóng phim của anh thôi.

 

Xin hãy để tôi làm anh vui vẻ!”

 

Ôn Lương Diệu sắc bén nói: “Cô có tư cách gì mà so với Nhất Nặc? Nhất Nặc coi cô là bạn, còn cô lại lợi dụng cô ấy.”

 

Kiều Nam mặt đỏ bừng: “Nhất Nặc may mắn hon tôi. Cô ta chỉ vì diễn kịch bản của anh mới nỗi tiếng. Về khả năng diễn xuất, tôi cũng chẳng kém gì. Cô ta có thể nỏi tiếng là nhờ công lao của anh. Anh mới là người giỏi nhất.”

 

Nghe những lời này, Ôn Lương Diệu càng tức giận hơn, điều mà anh không thích nghe chính là sự phủ nhận và đánh giá của người khác về Hình Nhất Nặc.

 

“Cô im đi.”

 

Kiều Nam cúi đầu nhìn bản thân mình, cô cầu xin: “Ôn Lương Diệu, tôi thua kém chỗ nào chứ? Tôi rất tự ái và rất sạch sẽ.

 

Đừng lo tôi không sạch sẽ. Tôi chỉ từng có một bạn trai thôi.

 

Làm ơn, hãy chấp nhận tôi.”

 

Nói xong, Kiều Nam nắm chặt cánh tay bị thương: “Tôi vì anh mà bị thương, anh không nên nhẫn tâm với tôi như vậy, đúng không?”

 

Nhắc tới chuyện này, Ôn Lương Diệu chỉ cảm thấy tức giận, anh nắm chặt tay: “Kiều Nam, đừng giả vờ nữa. Vụ cướp ngày hôm đó rõ ràng là cô cấu kết với người khác để giở trò, đừng tưởng tôi không biết.” Ôn Lương Diệu bóc thẳng sự thật Sắc mặt Kiều Nam đột nhiên tái nhọt: “Anh nói cái gì? Không phải, tôi không có.”

 

“Ban nãy ở trước cửa khách sạn, tôi nhìn thấy cô và một người đàn ông. Cô đưa cho người đàn ông đó một tắm thẻ, lần trước chính người đàn ông làm cô bị thương. Cô còn dám chối sao?”

 

Ôn Lương Diệu nghiền răng nghiền lợi nhìn cô lạnh lùng.

 

Kiều Nam lùi lại một bước, cô ta có tính thế nào cũng không tính tới chuyện Ôn Lương Diệu có thể trùng hợp bắt gặp giao dịch của cô ta và Lý Siêu, cô ta xụp người xuống.

 

“Anh cũng biết đấy, tôi không có ý, tôi chỉ muốn đóng phim của anh.”

 

Ôn Lương Diệu không muốn dây dưa với cô ta nữa, anh lạnh lùng khịt mũi: “Đừng lãng phí thời gian của cô, kịch bản của tôi sẽ không giao cho bắt kỳ ai ngoại trừ Nhất Nặc.”

 

Nói xong, anh đưa tay ra đòi: “Đưa tôi điện thoại di động của Nhất Nặc.”

 

“Tôi…” Kiều Nam nắm chặt tay, không định đưa.

 

Ôn Lương Diệu bước tới gần chiếc túi của cô ta ở trên sô pha, lấy từ bên trong điện thoại di động của Hình Nhất Nặc, càm trên tay rồi đi về phía cửa, đẩy Kiều Nam đang chặn cửa sang một bên, chuẩn bị mở cửa và rời đi.

 

Kiều Nam thở hỗn hễn, nghĩ tới chuyện anh muốn rời đi, lại nghĩ sau khi anh rời khỏi, cô ta cũng xong đời.

 

Khi Ôn Lương Diệu mở cửa, Kiều Nam gần như không còn thời gian để suy nghĩ, cô phát điên lên và nhặt một vật trang trí bằng thép bên cạnh cửa, nó là một vật dài, cô ta nhặt nó lên và đập mạnh vào sau đầu Ôn Lương Diệu. Đánh qua.

 

Ôn Lương Diệu đang mở của, thì đột nhiên đau nhức ở sau đầu, cả người như ngã nhào ra khỏi cửa.

 

Phía sau lưng, Kiều Nam sợ đến nỗi thanh thép trong tay rơi xuống sàn, cô ta lập tức hoảng sợ, không biết mình đã làm gì, cô ta lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, giật lấy chiếc túi và chạy ra khỏi khách sạn.

 

Trên hành lang, Ôn Lương Diệu nửa quỳ trên mặt đất, đầu đau như muốn vỡ tung, đồng thời lại cảm thấy trong cơn đau đớn ấy, hiện lên những cảnh tượng rõ ràng, trong đầu anh chỉ toàn là tiếng cười, giọng nói ngọt ngào, gương mặt tươi tắn thuở con gái của Hình Nhất Nặc.

 

Ôn Lương Diệu cố nhịn cơn đau, anh bám chặt lấy tường, niềm vui trong mắt khiến ngay cả cơn đau cũng bị đè nén.

 

Lúc này, một người khách gần đó đi ra, nhìn thấy anh, liền bước tới quan tâm hỏi: “Thưa anh, anh không sao chứ?”

 

“Làm ơn đưa tôi đến bệnh viện được không?” Ôn Lương Diệu cố gắng chịu đựng đau đớn hỏi.

 

“Được!” Người đàn ông lập tức dìu anh đi về hướng thang máy.

 

Hình Nhất Nặc đã mua bó hoa, trên đường về nhà, nghĩ đến việc hỏi xem khi nào Ôn Lương Diệu sẽ về.

 

Cô đưa tay lấy điện thoại, phát hiện điện thoại không có trong túi xách, cô nghĩ lúc Kiều Nam đi ra ngoài, hình như điện thoại của cô đang đề trên bàn.

 

Lẽ nào điện thoại của cô rơi ở nhà Kiều Nam rồi sao?

 

Hình Nhất Nặc mượn điện thoại của trợ lý, gọi cho Ôn Lương Diệu…

 

“Alo!” Giọng nói khàn khàn của Ôn Lương Diệu phát ra từ đầu dây bên kia.

 

“Anh sao vậy? Tại sao giọng anh lại bị khàn?” Hình Nhất Nặc lập tức lo lắng.