Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1211



“Là đã lâu không gặp, có thì giờ rảnh không? Chị biết gần đây có một quán cà phê, chúng ta đi ngồi một chút đi!” Hoắc Viện cười hỏi, cô ngày hôm nay tới nơi này, chính là vì gặp mặt Kỷ An Tâm.

 

. ‘ Kỷ An Tâm vốn là muốn cự tuyệt, cô biết Hoắc Viện muốn nói điều gì, nhưng nghĩ đến chuyện trước đây chị đối với cô tốt như vậy, cô lại không đành lòng, cô gật gật đầu nói: “Được ạI”

 

“Chị bảo tài xế đưa đi, không lái xe theo, nên ngồi xe của em đi vậy!” Hoắc Viện cười nói.

 

“Vâng!” Kỷ An Tâm cùng cô sánh vai ra sân trường.

 

Hoắc Viện nhìn xe thể thao của Kỷ An Tâm, liền bội phục con bé, con bé thật sự không dễ dàng mang theo một đứa bé, còn có thành tựu như vậy.

 

“An Tâm, xem ra những năm gần đây em sống rất tốt.” Hoắc Viện cười hỏi.

 

“Tạm được ạ! Trước đó tham gia cùng mấy người bạn cùng nhau sáng lập công ty, từ công ty nhỏ làm nên, mấy năm gần đây cũng lớn hơn một ít.”

 

“Chị nghe Kỳ Ngang nói em chính là phó tổng rồi, thật làm người ta cực kì thán phục.” Hoắc Viện thay cô hài lòng.

 

Kỷ An Tâm mỉm cười: “Chỉ là một chức hư danh.”

 

“Bát kể như thế nào, thấy em trải qua tốt như vậy, chị liền vui vẻ rồi.” Hoắc Viện là thật tâm thành ý nói.

 

Kỷ An Tâm cũng hiểu khi Hoắc Viện chỉ đường, hai người đến rồi một quán cà phê dưới lầu, đây mới là sáng sớm, khách hàng gần như không có, toàn bộ trong đại sảnh còn vô cùng trống trải.

 

Hai người chọn một chỗ tận cùng bên trong gần vị trí cửa số ngồi xuống, Kỷ An Tâm uống cà phê cùng điểm tâm.

 

Ánh mắt Hoắc Viện nhìn tới, Kỷ An Tâm có chút chột dạ không dám đối diện, cô chỉ cười cười: “Chị Viện, chúng ta cứ xem như bạn bè tâm sự đi! Chuyện trước kia, em không muốn nói lại nữa.”

 

“Đứa bé kia là của Kỳ Ngang!” Hoắc Viện trực tiếp hỏi.

 

Kỷ An Tâm lập tức ngẳắng đầu, hốt hoảng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, không phải của anh ấy, là… của em và người khác.”

 

Sự hoảng loạn của Kỷ An Tâm đã bán đứng cô, ánh mắt Hoắc Viện chỉ là trầm tĩnh nhìn cô, cô thở dài một hơi nói: “Em yên tâm, bắt kể có phải hay không phải, chị cũng sẽ không nói lung tung, do em tự mình quyết định.”

 

Kỷ An Tâm đột nhiên bát lực, cô biết có thể gạt được Hoắc Kỳ Ngang, nhưng không gạt được Hoắc Viện, chị ấy là người đứng bên cạnh quan sát, không giống Hoắc Kỳ Ngang bị cảm xúc chỉ phối lấy, làm anh thấy không thấy rõ chân tướng, cô nói cái gì, anh liền tin cái đấy.

 

“Là của thằng bé, đúng không?” Hoắc Viện hỏi một câu nữa.

 

Lần này, Kỷ An Tâm không phản bác nữa rồi, ánh mắt cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong mắt có một tia bi thương, cô gật đầu: “Đúng.”

 

Hoặc Viện đột nhiên cũng cực kỳ đau lòng, em trai cũng không biết đứa bé này là của anh, mà anh còn vì vậy mà đau khổ, anh khẳng định đã từng thân thiết cùng với cô bé này! Từng nói chuyện với nhaul Ba và con gái nhìn nhau, lại không quen biết nhau, như là bên thứ ba, đều cảm thấy đau lòng không ngót.

 

“Em không tính nói cho Kỳ Ngang sao?” Hoắc Viện có chút vội vàng hỏi.

 

Trong ánh mắt Kỷ An Tâm lộ ra vẻ khẩn cầu mãnh liệt: “Chị Viện, xin chị, con cùng với em sống rất tốt, chúng em chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh.”

 

Hoắc Viện hiểu coo, cô là một người phụ nữ trải qua cuộc hôn nhân, cô hiểu rõ thay vì không có khả năng cho con một gia đình ám áp, chẳng thà tự mình nuôi conl “Chỉ là như vậy, đối với Kỳ Ngang vẫn có chút không công bằng.” Hoắc Viện thở dài một hơi.

 

“Em biết, cho nên, em sẽ cố gắng hết sức không để cho bọn họ gặp lại nhau.” Kỷ An Tâm cũng từng có lúc đồng tình như vậy với người đàn ông này.

 

Hoắc Viện nhìn cô, đau lòng cho cô: “An Tâm, chuyện của em và Kỳ Ngang, ba chị đã biết, ông ấy biết em trở về nước rồi, cũng biết các em gặp mặt nữa.”

 

Sắc mặt Kỷ An Tâm thay đổi: “Cái gì?”

 

“Ba chị là người đa nghi, hơn nữa dưới ông cũng có rất nhiều người, em và Kỳ Ngang gặp mặt nhiều lần như vậy, cũng không gạt được ông ấy.”

 

Trái tim Kỷ An Tâm lập tức thắt lại, Hoắc Minh hiện tại cũng là người có quyền thế, trước đây cô chỉ có một mình thì thôi, hiện tại, bên cạnh cô có một đứa bé, cô không muốn sống cuộc sống bị đe dọa nào nữa.

 

“Chị Viện, chị biết thân phận đứa bé này, xin giữ bí mật, đồng thời, cũng xin chị khuyên nhủ ba mình, đừng quấy rầy bọn em nữa, bằng không tổn thương em thì không sao, nhưng làm hại tới con em, bọn họ ai cũng không gánh nổi.” Những lời cuối cùng này của Kỷ An Tâm cắn rất nặng.

 

Hoắc Viện gật đầu: “Chị hiểu rõ lo lắng của em, tối hôm qua, ba chị cùng Kỳ Ngang ầm ï một trận, khả năng ba chị còn sẽ phái người theo dõi em, em chị không cho phép, cuối cùng nó còn đấm một quả vào mặt tường, tay đều bị thương.”