Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1239



Anh gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm cô gái ngủ trên giường không chớp mắt.

 

Trong lòng anh đang đấu tranh đầy đau đớn, nếu anh có thể từ bỏ vị trí của mình, mặc kệ sự phản đối của bố anh mà ở bên cô, điều đó thật ra không phải là không thẻ.

 

Chỉ là, anh vẫn còn trách nhiệm, vẫn còn lời hứa với tổng thống Hiên Viên Thần. Trước khi được thăng chức, Hiên Viên Thần đã tìm anh nói chuyện. Vào đêm đó, anh cảm nhận được Hiên Viên Thần rất tức giận, vì quyền kết giao của ba anh đã đe doạ đến vị trí của ngài ấy.

 

Nếu Hoắc Minh thật sự đi quá xa thì ngài ấy sẽ giáng một đòn xoá bỏ hét tay chân của Hoắc Minh, nhưng điều này cũng sẽ làm tổn hại đến đất nước và nhân dân, dù sao tay chân của Hoắc Minh đã len lỏi thâm nhập vào từng ngóc ngách trong bộ máy chính trị rồi.

 

Hiên Viên Thần rốt cuộc vẫn lo cho sự an toàn của người dân nên ngài ấy sẽ không làm điều này. Ngài ấy cần Hoắc Kỳ Ngang đảm bảo rằng nếu anh ngồi lên vị trí này sẽ thay ngài ấy từng bước loại bỏ sức ảnh hưởng của ba anh Hoắc Minh, sau cùng là đạp đổ hoàn toàn quyền lực của ông, từ từ cắt đứt hết mạng lưới quan hệ của ông.

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng chỉ là muốn giữ cái mạng cho ba mình, nếu không với thủ đoạn của Hiên Viên Thần thì ông không mắt mạng thì cũng đi tù.

 

Hoắc Kỳ Ngang biết Hiên Viên Thần chỉ muốn để cho mình ngồi vào vị trí này, nếu lúc đó ba anh đề cử người khác, ngài ấy sẽ không đồng ý lập nên vị trí phó tổng thống, mà sẽ dùng cách của mình để giải quyết Hoắc Minh.

 

Bởi vì không ai thích hợp hơn Hoắc Kỳ Ngang để cắt đứt tay chân của Hoắc Minh.

 

Hoắc Kỳ Ngang dù có hận ba mình đến mấy cũng không muốn để cho ông sống phần đời còn lại trong nhà tù lạnh lẽo.

 

Anh mong sao ba anh đến tuổi già thì có thể được sống những năm tháng yên bình, an hưởng hạnh phúc gia đình.

 

Hoắc Kỳ Ngang khẽ thở dài, con người sống thì phải có ước mơ của riêng mình, nhưng ước mơ của anh không hề lớn, anh chỉ muốn bảo vệ được người nhà của mình, bảo vệ được người phụ nữ của mình.

 

Kỷ An Tâm ở trong ậm è lên vài tiếng: “Ưm… đừng… đừng…”

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức nhắc chăn đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước vội đến mép giường, nắm lấy bàn tay đang vẫy vẫy trên không trung của Kỷ An Tâm.

 

“An Tâm…” Hoắc Kỳ Ngang biết cô gặp ác mộng.

 

“Hoắc Kỳ Ngang… đừng chạm vào tôi…” Kỷ An Tâm lẫm bẩm, như thể cô đang vô cùng đau đớn.

 

Trái tim của Hoắc Kỳ Ngang lập tức có cảm giác như bị một con dao đâm vào, thì ra người khiến cô gặp ác mộng chính là anh sao?

 

Anh cúi người xuống, thấp giọng nói: “Được, anh sẽ không chạm vào em, đừng sợ.”

 

Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt Kỷ An Tâm, cô giống như đang vùng vẫy trong cơn ác mộng, cô bật khóc trong giấc mơ: “Tên khốn nạn…”

 

Hoắc Kỳ Ngang cuối cùng cũng nhận ra anh đã làm tổn thương cô sâu sắc như thế nào, anh siết chặt tay cô, anh thậm chí không có tư cách để ôm lấy cô.

 

“Tại sao năm năm qua không đến tìm em… Tại sao lại để em một mình…” Nước mắt Kỷ An Tâm rơi đầy xót xa.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhíu chặt mày lại. Năm năm qua, cô rất hy vọng anh đến tìm cô sao? Anh tìm rồi chứ, nhưng cô lại trốn mắt tăm mắt tích, cho dù anh tìm thế nào cũng không thẻ tìm thấy cô “Đừng đi… “Kỷ An Tâm đột nhiên siết chặt tay anh, nắm lấy tay anh đặt lên mặt cô: “Đừng đi, đừng ròi xa em nữal”

 

Hoắc Kỳ Ngang vui mừng khôn xiết, ngay giây sau anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Được, anh không đi, anh không rời xa „ em.

 

Hoắc Kỳ Ngang rất chắc chắn rằng, vào lúc này, người đàn ông trong mộng của cô chính là anh chứ không phải ai khác.

 

Kỷ An Tâm cứ nắm chặt tay anh như vậy, không cho anh rời đỉ, Hoắc Kỳ Ngang đành phải xoay người nằm xuống giường, ngủ bên cạnh cô.

 

Anh không dám làm bất cứ động tác nào khác, anh chỉ muốn được cô ôm chặt, hưởng thụ sự ấm áp của cô như vậy.

 

Kỷ An Tâm cứ như vậy lại ngủ thiếp đi, còn Hoắc Kỳ Ngang thì mãi đến ba giờ sáng mới an giấc. Đây là giấc ngủ bình yên nhất mà anh có được suốt 5 năm qua.

 

Sáng sớm tỉnh mơ.

 

Tia nắng từ cửa số len vào, chiếu sàn sàn nhà, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên người đang say giấc nồng trên giường.

 

Bờ mi dài của Kỷ An Tâm khẽ run lên, sau đó cô mở mắt ra.

 

Đập vào mắt cô là khuôn mặt của một người đàn ông đang ở rất gần với cô.

 

Sau khi Kỷ An Tâm nhìn rõ, lập tức trừng to hai mắt. Cô nhận ra mình đang quán lấy anh như một con bạch tuộc, cô lập tức buông tay ra, nhích từ từ thân thể sang một bên.