Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1417



Năm đó cô không có cơ hội đến thu nhận thi thể ba mẹ, thứ cuối cùng cô nhìn thấy, chỉ là bọn họ được gửi về nước qua đường hàng không, vì vậy, lúc này, đứng trong gian phòng này, dường như cô có thể cảm nhận được cảm giác đau khổ khi ba mẹ rời xa vào năm đó.

 

Gian phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, thảm, ghế sofa dính máu năm đó đều đã được thay mới, chỉ là nơi này đã lâu không mở cửa, vẫn có mùi ẩm thấp.

 

Trang Noãn Noãn nhìn ghế sofa, nước mắt cô lã chã rơi xuống, cô bước tới trước ghé sofa, cúi người xuống, nhẹ nhàng sờ lên nó, dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của ba mẹ.

 

Kiều Mộ Trạch ngước mắt quan sát gian phòng này, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào phía sau, anh hơi ngơ ngác, liền nhìn thấy cô gái nằm nhoài trên ghế sofa, khóc như mưa.

 

Anh có thói quen mang theo một chiếc khăn tay sạch sẽ, lúc này, anh lấy nó ra từ trong túi, bước tới trước mặt cô gái trên ghế sofa, giơ tay đưa cho cô.

 

Nước mắt Trang Noãn Noãn như mưa, đây là giây phút đau khổ nhất trong mấy năm nay của cô, quỳ ở nơi ba mẹ rời xa, cô cảm nhận cảm giác đau khổ năm đó.

 

Cô không nhận, nằm nhoài trên ghế sofa khóc nức nở thành tiếng.

 

Tay Kiều Mộ Trạch đợi vài giây, anh thu lại chiếc khăn tay, cũng thu lại ý tốt của anh với cô.

 

Kiều Mộ Trạch không rời đi, anh đứng ở ban công, chờ cô gái ở trước ghế sofa khóc đủ.

 

Trang Noãn Noãn khóc khoảng mười phút cô mới khóc thút 3 thít, chớp nước mắt, quan sát gian phòng này, tầm mắt mơ hồ khiến cô cố gắng hết sức lau đôi mắt sưng đỏ, càng lau càng sưng đỏ mơ hồ.

 

Kiều Mộ Trạch bước vào, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, anh khẽ nhíu mày nói: “Cô còn muốn xem không?”

 

“Để tôi ở lại đây một lúc có được không?” Trang Noãn Noãn muốn một mình ở đây trong chốc lát.

 

Kiều Mộ Trạch nghĩ, từ chối: “Không được.”

 

Anh phải ở chỗ này, ngộ nhỡ cô đau khổ quá mức, nhát thời nghĩ không thông xảy ra chuyện gì, anh không muốn chịu trách nhiệm này.

 

Trang Noãn Noãn ngắẳng đầu, có chút oán hận trừng mắt nhìn anh: “Tại sao không thể?”

 

“Trang Noãn Noãn, đây là khách sạn của tôi, tôi có quyền.”

 

Kiều Mộ Trạch chỉ có thể dùng thân phận áp chế cô.

 

Trang Noãn Noãn cắn môi đỏ, lúc này, cô thật sự hận chết anh, cô chẳng qua là muốn có thời gian yên tĩnh, để viếng niệm ba mẹ, không muốn anh ở đây, tại sao anh lại vô tình như vậy?

 

Trang Noãn Noãn quỳ xuống trước ghế sofa, để mặc đôi mắt đã đầy nước mắt, tiếp tục rơi lệ, cô nhắm mắt lại, nước mắt như trân châu rơi xuống.

 

Kiều Mộ Trạch đứng bên cạnh cô, ánh mắt của anh nhìn đôi mi dài ướt át của cô, nước mắt trong suốt như trân châu, giây phút ^ ^ Ấ Á: ^ xà xơ. :Á ` này, cô yêu đuôi, thật sự khiên người ta thương tiệc đau lòng.

 

_ Trái tim anh hơi quặn thắt, anh vẫn lên tiếng: “Đừng quá đau buồn, cho dù ba mẹ cô biết cô đã đến, bọn họ cũng hy vọng cô có thê tìm ra chân tướng, chứ không phải tiếp tục đau thương, sa sút tinh thần.”

 

Trang Noãn Noãn sụt sịt, nước mắt giàn giụa nhìn anh: “Anh tin bọn họ tự sát không?”

 

Kiều Mộ Trạch nhìn cô, cũng không muốn nói dồi: “Không tin.”

 

Trang Noãn Noãn ngắn người, nước mắt cũng dừng lại: “Vậy anh cho rằng bọn họ là bị giết sao?”

 

“Trước khi chưa có chứng cứ, tôi cũng không cho rằng như vậy.” Kiều Mộ Trạch nói xong, nói với cô: “Nếu cô thật sự muốn tìm được chân tướng, hãy đi theo tôi, tôi là đến giúp cô.”

 

Trang Noãn Noãn nghe lời nói của người đàn ông này, cả người cô ngây ra vài giây, cô không biết có nên tin anh hay không, nhưng, bây giờ tới chỗ này rồi, ngoại trừ tin tưởng anh, cô còn có thể làm gì?

 

“Tại sao anh muốn giúp tôi?” Trang Noãn Noãn ở phía sau anh hỏi.

 

Thật ra, cô tin rằng anh của lúc đó, vẫn chưa tiếp nhận công ty, vì vậy, cái chết của ba mẹ không liên quan gì đến anh.

 

“Tôi không phải đang giúp cô, tôi chỉ là cảm thấy chuyện này không hợp lý.” Kiều Mộ Trạch lãnh đạm nói xong, anh bước vào thang máy, xoay người, khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu cảm.

 

Trang Noãn Noãn chớp mắt.

 

“Ngày mai tôi có thể sẽ tới chỗ cảnh sát địa phương, xem xét hồ sơ giữ lại của vụ án năm đó của ba mẹ cô, nếu cô muốn cùng đi với tôi, tám giờ sáng mai gặp ở đại sảnh.” Nói xong, anh híp mắt: “Không phải phòng của cô cũng ở tầng này sao?”

 

Bóng dáng Trang Noãn Noãn đi theo vào cứng đờ, cô lập tức xoay người định lui về sau, nhưng cửa thang máy cũng đóng lại.

 

Mắt nhìn thấy cửa sắp kẹp vào cô, người đàn ông lập tức giơ tay ra, cản lại giúp cô. Trang Noãn Noãn giật mình, ngắng đầu nhìn anh nói: “Cảm ơn, ngày mai tôi đi cùng anh.”