Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1450



Chương 1450:

 

Lam Thiên Hạo ngước mắt, trong lúc đó có chút nóng bừng, khuôn mặt anh tuần có một chút đỏ.

 

Để chuyển sự xấu hỗ của mình, anh đưa tay gõ đầu nhỏ của cô một cái: “Nói bậy bạ gì đấy?”

 

“Anh rõ ràng nhìn mà.” Lam Sơ Niệm cứ cãi việc này, may mắn hôm nay cô có mặc đồ lót, cho nên cô ngược lại thản nhiên phóng khoáng.

 

“Ngực của cô nhóc, có gì để nhìn chứ?” Lam Thiên Hạo lập tức đả kích cô, quay người rời đi.

 

“Anh… anh nói ngực của cô nhóc nào chứ? Em đã trưởng thành rồi.” Lam Sơ Niệm ở sau lưng giậm chân, cô chính là không thích bị anh xem thường.

 

Lam Thiên Hạo cất bước lên lầu, thế nhưng trong đầu lại nhớ câu nói kia của cô, đúng cô trưởng thành rồi.

 

Cho nên, anh mới có hơi không biết chung sống như thế nào cùng cô, bởi vì vì tâm tư của anh, đã không thể đơn thuần xem còn giữ nguyên sự không rành thế sự.

 

Trang Noãn Noãn vừa nhìn phòng khách, anh không ở đây, chắc là anh vẫn chưa dậy, cô bước ra khỏi phòng khách, đi tới vườn hoa, thưởng thức một vùng chứa hoa hồng kia.

 

Có thể cô không biết, lúc cô ngồi xỗm người xuống, thưởng thức một vùng hoa kia, ở trên ban công lầu ba, cô đã trở thành cảnh trong mắt một người đàn ông.

 

Vừa mới tập luyện xong, người đàn ông tắm xong, cả người mặc áo sơ mi trắng muốt, lúc này, đang sửa sang lại tay áo của anh, mà ánh mắt của anh lại lạc ở trên người cô gái mặt như hoa đào trong vườn hoa kia.

 

Trang Noãn Noãn thưởng thức trong chốc lát thì trở về, cô đang suy nghĩ, bữa sáng nên làm cái gì bây giờ, thì nghe thấy tiếng phát ra trong nhà bếp, cô lập tức đi tới.

 

Thì thấy bóng dáng Kiều Mộ Trạch ở bên trong.

 

Cô gái vừa mới còn lo lấy một ngày ba bữa, đột nhiên có một cảm giác kiên định.

 

Trang Noãn Noãn đi tới, nhìn người đàn ông đang bận rộn hỏi: “Kiều thiếu gia, có cần tôi giúp hay không?”

 

Khóe miệng Kiều Mộ Trạch nhẹ nhàng nhỏ kế nở một nụ cười: “Không cần, cô đi nghỉ ngơi đi.”

 

“Tôi vừa mới rời giường!” Trang Noãn Noãn cười nói.

 

“Vậy c¡ phải đi tìm một chút việc cô thích làm, không nên tới nhà bếp.” Kiều Mộ Trạch thấp giọng nói.

 

Trang Noãn Noãn lập tức có chút cảm giác bị đả kích: “Anh sợ tôi lại là bể đĩa của anh nữa sao?”

 

Khóe miệng Kiều Mộ Trạch kiên quyết lập tức bởi vì những lời này của cô suýt chút nữa thì bật cười.

 

Anh quay đầu, nhìn về phía cô gái này: “Cô biết một cái đĩa này bao nhiêu tiền không?”

 

Trang Noãn Noãn nghe những lời này của anh, không cần suy nghĩ, đĩa của anh nhất định rất đắt.

 

“ÀI Tôi đây về sau cũng không dám… làm vỡ nữa.” Trang Noãn Noãn vội vàng cam đoan.

 

Kiều Mộ Trạch nín cười, chỉ cô hướng ngoài cửa: “Vậy cũng không nên tùy tiện tới phòng bếp nữa.”

 

Ăn bữa sáng xong, Trang Noãn Noãn còn muốn đi thu dọn đĩa, thế nhưng, một ngón tay của cô vẫn còn đang băng bó, không thể đụng nước, chỉ có thể nhịn, ngồi xuống trên ghế sofa bên cạnh.

 

Kiều Mộ Trạch từ trong phòng bếp đi ra, nhìn cô nói: “Cô muốn đến công ty không?”

 

“Nếu như tôi không đi, tôi có thể ở nhà anh nghỉ ngơi sao?”

 

Trang Noãn Noãn ngước mắt hỏi, rất sợ anh không ở nhà, cô liền không thể ở nhà anh như vậy được.

 

Kiều Mộ Trạch nghe giọng nói tội nghiệp của cô, anh không khỏi mím môi mỏng, nhịn cười một cái, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên có thể, trước khi bà ngoại cô trở về, cô có thể an tâm ở chỗ này.”

 

Đáy mắt Trang Noãn Noãn hiện lên vẻ mừng rỡ, gật đầu: “Được, tôi đảm bảo sẽ không đụng lung tung vào đồ của anh.”

 

“Cơm trưa, tôi sẽ nhờ người đưa tới, đến lúc đó cô mở cửa dùm cho trợ lí của tôi là được.” Kiều Mộ Trạch dặn dò xong, anh đi về phía cửa, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.

 

Trang Noãn Noãn nhìn bóng dáng anh rời đi, thầm thở dài một hơi, hiện tại cô cũng không biết muốn làm cái gì.

 

Trong công ty, trải qua hoàn cảnh của Trang Noãn Noãn, Chu Đào đương nhiên cũng sẽ thông báo chú ý tới các thành viên khác, sau khi anh nói xong với Lam Sơ Niệm, Lam Sơ Niệm liền lo lắng gọi điện thoại tới.

 

n Trang Noãn Noãn đang ở trên ghế sofa nằm suy nghĩ mấy chuyện, nghe tiếng điện thoại di động, cô bắt máy: “Alo, Sơ Niệm.”

 

“Noãn Noãn, cậu thế nào, tối hôm qua cậu thật sự gặp phải một tên săn ảnh khốn nạn sao? Cậu có bị thương không?”

 

Trang Noãn Noãn vừa nghe, thì biết rõ Chu Đào đã nói ra ngoài, cô vội vàng trấn an: “Đừng lo lắng, mình không sao, mình chỉ hoảng sợ thôi, Sơ Niệm, về sau cậu ra ngoài cũng phải cần thận một chút, để anh cậu bảo vệ cậu an toàn cho tết.”