Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1452



“Ba, con biết rồi.” Kiều Mộ Trạch trả lời một câu.

 

“Chuyện của Trang Nghiêm Minh, con cũng không cần nhúng tay vào, vụ án này đã kết thúc, không có gì đáng nói.”

 

“Con biết rồi.” Bên ngoài Kiều Mộ Trạch không làm ngược ý ba.

 

Ba Kiều cúp điện thoại, trong ánh mắt Kiều Mộ Trạch lại lóe ra suy tư phức tạp, ở trong lòng anh, anh tin chắc ba mình tuyệt đối không phải hung thủ sát hại Trang Nghiêm Minh, mà hung thủ do người khác, thậm chí biết người là ai, nhưng anh sẽ không nói ra.

 

Trong nội tâm Kiều Mộ Trạch tràn đầy nghỉ ngờ, ba tránh né chuyện này, lại khiến trong nội tâm của anh hiếu kỳ hơn, càng có ham muốn tìm kiếm chân tướng năm đó.

 

Bởi vì anh biết, dù cho anh không điều tra, Trang Noãn Noãn cũng sẽ dành cả đời để theo đuỏi sự thật.

 

Anh cắn môi mỏng, cũng đúng, chuyện này đối với anh hoàn toàn không có quan hệ gì, nhưng mà, nghĩ đến cô gái đơn độc này đứng lặng ở trong nguy hiểm, anh liền không thể ngồi bên lề mà thờ ơ, không thẻ không hành động.

 

Cho nên, chuyện này, anh vẫn sẽ tra ra, mặc kệ người giấu sau màn là ai, anh cũng phải trả lại cho Trang Noãn Noãn một chân tướng.

 

Lam trạch.

 

Lam Sơ Niệm đang tập nhảy trong phòng tập trên tầng cao nhát, đây là đãi ngộ độc nhất của Lam đại tiểu thư, liền sở hữu một phòng rộng rãi luyện tập ở nhà, hơn nữa thiết kế còn vô cùng xa hoa, thiết bị hiện đại nhất.

 

Lúc này, cô đang nhảy một trong những bài hát chính của họ, Lam Sơ Niệm vừa hát, vừa chuyển động eo thon, nhiệt tình luyện vũ đạo.

 

Vừa rồi cô mặc một bộ áo kiểu thể thao, hiện tại, trên người chỉ có một bộ nội y thể thao, kết hợp với quần jean ngắn bó sát người, cô đẹp mê người, ở trong ba mặt gương ánh hiện ra.

 

Mỗi mặt kiếng, cô đều tỏa ra sức sống thanh xuân cùng tỉnh thần phấn chấn, tóc dài vén một nửa ở sau gáy, một nửa kia rồi tung ở sau đầu, lộ ra khí chất của một vũ công.

 

Một chút mồ hôi lắm tắm trên vằng trán sáng bóng, với động tác hoang dại và không kiềm chế, quả thực muốn làm cho đàn ông mắt hồn.

 

Ở cửa, ngày hôm nay Lam Thiên Hạo ở nhà nghỉ ngơi, đã gần đến buổi trưa, mẹ đã nấu xong cơm nước, bảo anh lên lầu kêu vị Lam tiêu thư này đi xuống lầu ăn cơm.

 

Lam Sơ Niệm nhảy đến quên mình, căn bản không biết một khán giả đang đứng ở cửa nhìn cô.

 

Đợi cô làm xong động tác cuối cùng, đôi mắt mới chợt phát giác có người tới cửa, cô nhanh chóng ngắng đầu lên, Lam Thiên Hạo đang khoanh tay nhìn cô.

 

“Anh, anh tới lúc nào?” Lam Sơ Niệm lau mồ hôi, gương mặt đỏ hồng, trông thật đáng yêu. Vừa trải qua một buổi tập luyện, cả người cô căng tràn vẻ đẹp đầy sức sống, dường như mọi tế bào trong cơ thể cũng trở nên đáng yêu hơn.

 

Ánh mắt Lam Thiên Hạo nhìn cô, bắt giác nuốt một ngụm nước bọt, xoay người: “Ăn cơm.”

 

“À! Vâng, em xuống ngay, bây giờ em đi rửa mặt.” Lam Sơ Niệm nói xong, cầm lấy một cái áo khoác mỏng, thắt nút ở trên bụng, trông vô cùng sành điệu.

 

Lam Thiên Hạo quay đầu nhìn cô, luôn có cảm giác nhìn cô bao nhiêu cũng không đủ, nhìn sao cũng không chán.

 

Lam Sơ Niệm đi tắm, Lam Thiên Hạo xuống tầng trước, lúc này mẹ Lam đang nghe điện thoại, nói chuyện vô cùng nhiệt tình.

 

“Thật à? Hiểu Mỹ về rồi. Cũng một thời gian không gặp rồi ấy chứ, được được không thành vấn đề, buổi chiều đi tụ tập. Đúng đúng, con trai tôi có thời gian, hôm nay nó ở nhà.” Nói xong mẹ Lam lại cười khanh khách, tán gẫu với chị em tốt là rất vui vẻ.

 

Lam Thiên Hạo đút một tay vào túi, cả người biếng nhác đi xuống. Đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của mẹ, bước chân của anh khững lại, có cảm giác không ổn.

 

Mà lúc này mẹ Lam cũng đang vội nói: “Được, hai giờ rưỡi chúng ta gặp, được, tới đó rồi hay.”

 

Nói xong bà tắt máy, quay đầu đã thấy con trai đứng đằng sau, bà lập tức cười hì hì bảo: “Thiên Hạo à, buổi chiều nhớ ra ngoài một chuyến với mẹ. Đưa con đi gặp bạn của mẹ một lát, còn có cả Hiểu Mỹ con gái xinh xắn nhà cô ấy nữa, con còn nhớ không?”

 

Lam Thiên Hạo không hề hứng khởi gì với hoạt động xem mắt này cả: “Có khi con phải tới công ty.”

 

“Lúc này còn tới công ty gì nữa. Đi với mẹ gặp Hiểu Mỹ, chuyện công ty ngày mai còn xử lý được, mẹ đã hẹn xong cả rồi.” Giọng nói của mẹ Lam bắt đầu trở nên dữ dẫằn.

 

Lam Thiên Hạo có hơi bất lực nhìn mẹ: “Được rồi, con đi với mẹ.”

 

“Đi đâu thế? Con cũng muốn đi.” Lúc này trên tầng truyền tới giọng nói vui vẻ của Lam Sơ Niệm, đầy sự hưng phần.

 

Mẹ Lam nói ngay: “Được, Sơ Niệm đi cùng.”

 

“Em ấy đi làm gì?” Sắc mặt Lam Thiên Hạo hơi đổi, dường như không muốn cô đi cho lắm.

 

“Sao Sơ Niệm không được đi.” Mẹ Lam hỏi lại.

 

Lam Sơ Niệm cũng chu môi đỏ ra: “Đúng vậy, anh cả mẹ cũng đồng ý cho em đi rồi mà.” Nói xong, Lam Sơ Niệm kéo tay mẹ: “Mẹ, chúng ta đi đâu?”