Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1607



phần trăm đều là mắng bọn họ, bọn họ liền cảm giác đời này khó mà đi lên được nữa.

 

“Quá ghê tởm, nhất định là Trang Noãn Noãn bảo Chu tổng cố ý bôi đen chúng ta.” Lâm Thiến chết cũng không chịu thừa nhận bản thân mình lại hư hỏng như vậy.

 

“Ai”

 

! Từ giờ trở đi, chúng ta giống như một con chuột cống chạy qua đường vậy, đi tới chỗ nào, cũng đều bị người mắng.” Diệp Mạn Ni tự giễu một câu.

 

Lâm Thiến không cam lòng nói: “Chẳng lẽ cả đời này chúng ta đều phải chịu như vậy?”

 

“Có Kiều Mộ Trạch ở đó, Trang Noãn Noãn thì thằm bên tai một chút thôi, anh ấy chắc chắn sẽ không để cho chúng ta bước vào giới âm nhạc nữa, sau này, chỉ có thể đến những quán bar nhỏ để hát lấy tiền!” Lần này tâm tình của Diệp Mạn Ni cũng ác liệt đến tận cùng.

 

“Trong tay chúng ta không phải còn có lời bài hát của hai bài sao? Chẳng lẽ không có ý định dùng?” Lâm Thiến có chút đáng tiếc hỏi.

 

Ánh mắt Diệp Mạn Ni hiện lên một vòng âm độc: “Đương nhiên phải dùng, đến lúc đó, nếu như Trang Noãn Noãn hát ra, vậy thì cô ta coi như là đạo nhạc của chúng ta.”

 

“Thế nhưng là…”

 

“Đừng thực sự nghĩ rằng chúng ta như vậy là xong rồi, xã hội này, chỉ cần mặt đủ dày, thì còn sợ gì nữa? Bây giờ rất nhiều trương trình tạp kỹ vẫn muốn lưu lượng của chúng ta đấy! Bọn họ nếu như bọn họ không quan tâm đến quá khứ của chúng ta, thì chúng ta dám lên.”

 

Lâm Thiến nghĩ, cũng chỉ có thể đi con đường này thôi:”Được! Chúng ta tự mình thành nhóm đi! Cho dù bị mắng thảm, cũng tốt hơn tự sầu tự bi nhiều.”

 

Trang Noãn Noãn ngồi trong nhà hàng, hôm nay cô không có khẩu vị, mặc dù nhóm nhạc giải tán rồi, nhưng cô cũng vẫn là người thua.

 

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ăn đi.” Kiều Mộ Trạch bá đạo ra lệnh.

 

Trang Noãn Noãn nhìn đồ ăn mà anh kẹp vào trong bát, cô miễn cưỡng vui cười một chút: “Được.”

 

Trong lòng Kiều Mộ Trạch, cũng có một chuyện khiến anh lo lắng, sự thật về cái chết của ba mẹ Trang Noãn Noãn, trong lòng anh đại khái cũng đã có một chút manh mối, mà, người có hiềm nghỉ lớn nhất là Kiều Huy Dương chú của anh.

 

Thậm chí ba anh cũng biết chuyện này, điều này có nghĩa là ba cho dù không có tham dự vào chuyện này, nhưng, ông vì bảo hộ em trai mình, mà không đứng ra chỉ ra hung thủ thật sự.

 

Ông không tham dự, nhưng, ông coi thường sự thật, đứng ở trên phương diện đạo đức, cách làm của ba, chính là Sai.

 

Trong biệt thự của Kiều Huy Dương, ông ta đã làm tốt chuẩn bị, trong khoảng thời gian này ông ta sẽ về sống ở nhà của ông ta tại nước ngoài, nhưng, chuyện trong tay của ông ta, cũng không hề dừng lại, thậm chí chuyện ông ta phân phó cho Lý Đạt, cũng đang âm thầm tiến hành.

 

“Kiều phó tổng, người đã tìm được, bây giờ chỉ chờ cơ hội.” Lý Đạt từ ngoài phòng đi vào.

 

“Cậu xác định người này dám giết người?”

 

“Thương lượng xong giá tiền, đưa trước 2 triệu tệ, sau khi làm xong, thì đưa nốt 8 triệu tệ, cái gì hắn cũng dám làm.”

 

Lý Đạt vô cùng tự tin với người mà mình tìm được. Kiều Huy Dương thở dài một hơi: “Đứa cháu trai này của tôi đúng là ngại mạng mình quá dài rồi, vậy mà lại vì một chuyện mà nó không nên nhúng tay vào, truy cứu đến cùng, tôi cảm thấy nó đã bắt đầu nghỉ ngờ tôi rồi, nếu mà không ra tay, chờ nó tìm thêm được chứng cứ, thì trực tiếp khai tôi ra rồi.”

 

“Vậy chúng ta còn chờ cái gì, trực tiếp xử cậu ta, về sau công ty chính là của ông rồi.” Lý Đạt còn nghĩ đến thù lao phong phú.

 

Kiều Huy Dương nghĩ nghĩ: “Vào hai ngày này đi! Tý nữa tôi đến nhà nó ăn cơm, bảo nó cũng đi về một chuyến, đến lúc đó, cậu bảo người đó ra tay ở bên đường.”

 

“Yên tâm đi! Lần này nhất định sẽ không thát thủ, người này đã bỏ ra một số tiền lớn để mua bảo hiểm, cho dù thả hắn vào trong tù ở mấy năm rồi ra, hắn cũng muốn kiếm Số) LAN SÊU TP ng, CB tiền số tiên này, là một người không sợ chết.

 

“Rất tốt, cậu nói cho hắn biết, nếu như thành công, tôi lại thêm hai triệu, chỉ cần làm xong việc.” Kiều Huy Dương dứt lời, bởi vì càng già, ông ta càng sợ chết.

 

Tình nguyện người khác chết, ông ta cũng tiếc mạng mình lắm.

 

Buổi chiều, sau khi ăn xong cơm trưa, Kiều Mộ Trạch đưa Trang Noãn Noãn về nhà, vừa hay hôm nay anh cũng không có việc gì, nên ở cùng với cô.

 

Trên đường đi, trong lòng Kiều Mộ Trạch vẫn còn có chút lo lắng, tâm tư của anh, tạm thời không thể nói cho cô.

 

Trong lòng Trang Noãn Noãn, cũng đang suy nghĩ nhiều vô số, nhưng, cho dù trong đầu suy nghĩ bay tán loạn, chỉ cần cô nhìn qua người đàn ông bên cạnh, cô liền cảm giác có một loại lực lượng, đúng, cô chỉ cần tin tưởng anh là đủ tôi.