Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1611



Bà Lam nghĩ lại, dù gì con trai bà cũng lớn rồi, nói mãi cũng không tốt, chỉ biết lắc đầu nói: “Tôi cũng không muốn nói nữa, kệ nó thôi!”

 

“Bà có để ý là giữa hai anh em nó, Sơ Niệm vẫn hay thân với Thiên Hạo hơn không. Liệu có phải Sơ Niệm cũng thích Thiên Hạo không?” Ông Lam nói với vợ.

 

Bà Lam suy nghĩ một hồi: “Xem ra chúng ta phải tìm cơ hội để nói với Sơ Niệm về thân thế của con bé, nó cũng hai mươi tuổi rồi, có quyền biết mọi thứ về nó.”

 

“Đợi lần này trở về vậy!” Ông Lam đồng ý.

 

Trên máy bay, Lam Sơ Niệm chống cằm, ngắm cảnh mây trắng bồng bềnh như kẹo bông ngoài cửa sổ, cảm giác như được ăn kẹo.

 

Lam Thiên Hạo ở đối diện lại đang xem hồ sơ, thỉnh thoảng ngắng đầu nhìn cô gái đối diện, ánh mắt hơi ngắn ngơ.

 

Khi ánh mắt của Lam Sơ Niệm sắp chuyển sang, anh lập tức cụp mắt xuống, coi như cái nhìn ban nãy không tồn tại.

 

Lam Sơ Niệm uông nước trái cây, trên chiệc ghê sofa lớn thoải mái, cô muốn nằm hay ngồi cũng được.

 

“Anh ơi, ở đó có vui không? Phong cảnh có đẹp không?”

 

“Tới đó rồi em sẽ biết.” Lam Thiên Hạo đáp.

 

“Anh nghĩ em cứ thế mà đi thế này, ba mẹ có giận không?

 

Em còn không chào hỏi lấy một câu!”

 

Lam Thiên Hạo không nhìn lên: “Anh đã để lại lời nhắn cho họ rồi.”

 

Lam Sơ Niệm híp mắt cười: “Vẫn là anh chu đáo.”

 

Khi đó, một nữ tiếp viên hàng không đã chủ động đến gần Lam Thiên Hạo, hỏi: “Lam tiên sinh, anh có muốn uống gì không?”

 

“Tạm thời không cần.”

 

“Vâng.” Cô tiếp viên hơi thất vọng rời đi. Cô ta xinh đẹp, nhưng Lam Thiên Hạo thậm chí còn không nhìn cô ta một cái.

 

Lam Sơ Niệm xem một hồi, lại ngáp, cô lại buồn ngủ.

 

“Anh ơi, em buồn ngủ quá.” Lam Sơ Niệm ôm mặt. “

 

“Lại gần chỗ anh, tựa vào anh mà ngủ.” Lam Thiên Hạo nói.

 

Lam Sơ Niệm ngay lập tức mỉm cười ngồi xuống, thắt dây an toàn rồi dựa vào vai anh, nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi.

 

Lam Thiên Hạo không đọc tài liệu nữa, anh dụi mày, môi mỏng khẽ hôn lên tóc cô, cũng không dám hôn quá mạnh, sợ cô sẽ phát hiện ra.

 

Nhà họ Kiều, sáng sớm Kiều Việt Dương nhận được cuộc gọi từ em trai mình là Kiều Huy Dương.

 

“Anh, hai ngày nữa em sẽ đi công tác nước ngoài, có thể đi một năm rưỡi không về, muốn đến nhà anh dùng bữa một lần nữa, gọi cả Mộ Trạch, chúng ta tụ họp chút.”

 

Giọng Kiều Huy Dương nghe rất đáng thương.

 

Bởi vì ông ta đã năm mươi tuổi, nhưng vẫn độc thân, thậm chí không có nhà cửa tử tế, và cũng không có con cái gì.

 

“Em tới ăn trưa hay ăn tối?”

 

“Ăn trưa! Buổi chiều em muồn về nhà thu dọn.”

 

“Được! Anh sẽ gọi Mộ Trạch cùng về.” Kiều Việt Dương nói.

 

“Mộ Trạch là người thừa kế duy nhất của nhà họ Kiều chúng ta, trước đây em còn trẻ lại hồ đồ, nhưng bây giờ em mới biết huyết thống duy nhát này quan trọng như thế nào.

 

Kiều Việt Dương lập tức nghiêm nghị nói: “Đừng nhắc tới những chuyện trước đây, chỉ cần em quay lại làm người tốt, những chuyện đó anh có thể tha thứ.”

 

“Cảm ơn anh, em đã thay đổi suy nghĩ, bắt đầu lại từ đầu rồi.” Kiều Huy Dương ra vẻ lãng tử quay đầu trước mặt anh cả của mình.

 

“Được, em về là được.” Kiều Việt Dương nói xong cúp điện thoại, xoay người nói với vợ, dặn bà chuẩn bị vài món ăn.

 

Kiều Việt Dương cũng gọi điện cho con trai, Kiều Mộ Trạch không nghĩ nhiều, liền đồng ý về.

 

Kiều Mộ Trạch lúc này đang ở công ty, nhận được điện thoại của ba, cũng muốn tìm chút cơ hội tiếp cận ông chú này, nhân tiện moi được chút thông tin gì đó từ ông ta.