Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1636



Đi mãi, Lam Sơ Niệm nhìn thấy chiếc ghế bên cạnh, có một đôi tình nhân đang chăm chú ôm hôn, bọn họ hôn mà không quan tâm gì ai cả, hơn nữa còn có vài động tác cơ thể.

 

Lam Sơ Niệm theo bản năng trồn ở bên cạnh người Lam Thiên Hạo, Lam Thiên Hạo chau mày, đưa tay kéo eo nhỏ của cô, bàn tay lập tức che mắt cô lại, dường như không cho phép cô xem hình ảnh cắm trẻ con này.

 

Lam Sơ Niệm đã bị anh cả che mắt như vậy mà đi thẳng về phía trước một đoạn, cô đưa tay kéo tay của anh ra, gương mặt cười vẫn còn đỏ bừng nhìn về đẳng trước.

 

“Sao bọn họ lại có thể làm vậy được.” Lam Sơ Niệm cảm thấy quá là phóng khoáng rồi.

 

Ánh mắt Lam Thiên Hạo dừng trên gương mặt đẹp của cô: “Chỉ cần họ thích, chung ta không xen vào là được, nếu như chúng ta không muốn nhìn thì cứ nhắm mắt lại.”

 

Lam Sơ Niệm ừ một tiếng, ngẳng đầu hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh có muốn nhìn không?”

 

Lam Thiên Hạo nhếch miệng: “Anh là con trai, có gì mà không dám nhìn?”

 

Lam Sơ Niệm lập tức ngại tới mức nhìn mũi chân, nói như vậy, anh cả vẫn vô cùng có kinh nghiệm ở phương diện này sao?

 

“Chúng ta về đi thôi.” Lam Thiên Hạo sợ gió hơi to, sợ cô sẽ bị cảm.

 

Lam Sơ Niệm gật gù, lúc này, một bàn tay lớn vô cùng thân thiết đưa qua, cô ngắn ra, nhìn mười bàn tay đang đan chặt mười ngón với cô, tim của cô bỗng nhiên đập thật là nhanh.

 

Giống như quan hệ của cô và anh cả đã ngày càng thân mật hơn.

 

Rốt cuộc anh cả có thích cô hay không? Lam Sơ Niệm nghĩ thầm.

 

Hai người cùng đi về phòng ở trong khách sạn, bọn họ ở là một gian phòng xép, thiết kế có phòng ngủ và phòng khách, lần này, Lam Thiên Hạo để phòng ngủ cho cô, còn anh nằm trong phòng khách.

 

Lam Thiên Hạo đưa mắt nhìn cô đi vào trong phòng ngủ chính, anh trầm giọng bảo: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi ra sân bay sớm.”

 

“Vâng, anh cả anh cũng ngủ sớm chút.” Lam Sơ Niệm gật đầu, trong mắt có một sự lưu luyến không rời.

 

Thời gian còn sớm mà, cô không muốn phải xa anh sớm như vậy.

 

“Anh cả, em không ngủ được…” Lam Sơ Niệm chẳng còn cách nào ngoài việc nói ra.

 

Lam Thiên Hạo nói với cô: “Vậy thì ngồi sofa xem tv một lát đi. Anh xem với em.”

 

“Ừ, được.”

 

Lam Thiên Hạo gọi điện thoại để phục vụ đưa một dĩa trái cây vào, lúc đưa đĩa trái cây, nhân viên phục vụ còn đưa thêm hai chén rượu vang tới.

 

Lúc này, ở trước mặt có một đĩa trái cây và hai chén rượu vang tràn ngập hương thơm.

 

“Muốn xem phim gì?” Lam Thiên Hạo hỏi.

 

“Em muốn xem hoạt hình.” Lam Sơ Niệm nói, đây là thứ cô thích nhát.

 

Lam Thiên Hạo liền mở bản tiếng anh cho cô xem, Lam Sơ Niệm cũng không hề chê bai gì mà xem hết, cô vừa ăn hoa quả vừa xem, thi thoảng còn xiên một miếng cho.

 

người đàn ông ngồi bên cạnh.

 

ÁNh mắt Lam Thiên Hạo mặc dù đặt trên tv, nhưng mà trái tim của anh không ở đó mà đặt trên người cô gái bên cạnh.

 

Ở bên cạnh cô thì dù làm bắt kì việc gì, anh cũng không cảm thấy chán, chỉ cần có cô ở cạnh.

 

Lam Sơ Niệm lấy một miếng dưa vàng, sau khi cô cắn một cái, đột nhiên người đàn ông bên cạnh cúi đầu, cắn nửa còn lại của cô đi.

 

Lam Sơ Niệm nhìn cái đĩa thủy thinh, không khỏi trợn mắt: “Anh ăn trộm của em.”

 

Lam Thiên Hạo lập tức bật cười: “Ai kêu em không cho anh ăn, chỉ biết ăn mình em.”

 

Lam Sơ Niệm trừng mắt, bật thốt: “Anh không thể ăn thứ em đã ăn rồi, như vậy là hôn gián tiếp.”

 

Câu này vừa nói ra khỏi miệng, cô lại đỏ mặt lên trước, ánh mắt Lam Thiên Hạo lập tức sâu không thây đáy, anh híp mắt nói: “Ý của em là vừa nãy chúng ta hôn gián tiếp?”

 

Lam Sơ Niệm lập tức cười đỏ cả mặt, cô lắc đầu: “Không… không phải.”

 

Lam Thiên Hạo đột nhiên rất muốn ép hỏi cô một câu, rốt cuộc tình cảm cô dành cho anh là gì.

 

Bởi vì anh rất muốn biết điều này.