Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1667



Đôi mắt của Y Tư Nhã bỗng trừng to lên, cô ta không dám tin mà nhìn Lam Sơ Niệm: “Cô là con gái của ba tôi sao?”

 

Lam Sơ Niệm nhìn cô ta, gật đâu: “Đúng vậy, tôi hính là đứa con gái nhỏ mà ba tôi đã đánh mắt. Bây giờ tôi đã trở lại rồi.”

 

Tư Nhã lập tức lùi lại một bước, cô ta có chút khó có thể tiếp nhận chuyện này được. Cô ta kích động nhìn về phía ba mình, sau đó nhìn về phía Lam Sơ Niệm: “Làm sao có thể? Ba, người rõ ràng nói cô ta đã chết rồi mà, tại sao cô ta vẫn còn sống?”

 

“Tư Nhã, con không được nhắc đến cái từ “chết” này nữa.”

 

Dù Y Cảnh Long có hiền lành đến đâu đi chăng nữa thì khi nghe thấy từ này khuôn mặt của ông vẫn trở nên khó coi hẳn.

 

Y Tư Nhã nhìn chằm chằm Lam Sơ Niệm, như đang nhìn kẻ thù cướp mắt thứ gì đó của cô ta. Cô ta lập tức bước tới nắm lây cánh tay của ba mình: “Ba, con là con gái duy nhất của cha. Cô ta chắc chắn là đồ giả mạo, là tên lừa đảo thôi.”

 

Trong đầu Y Tư Nhã lập tức nghĩ đến cổ phần và tài sản của ba mình, đây chẳng phải là lại có thêm một người xông ra giành tài sản với cô ta sao? Mọi thứ của ba vốn sẽ để lại cho cô ta cơ mài!

 

Lam Sơ Niệm cau mày, Lam Thiên Hạo ở bên cạnh đứng bật dậy, trầm giọng nói: “Sơ Niệm chính là con gái của ba cô, không phải đồ giả mạo.”

 

Tư Nhã liếc nhìn Lam Thiên Hạo, cô ta rất thích Lam Thiên Hạo, vừa gặp đã thích rồi, cô ta chớp mắt hỏi: “Cô ta không phải là người của nhà họ Lam các anh sao?”

 

*Cô ấy là đứa bé được ba mẹ tôi nhận nuôi từ nhỏ, nhưng thân phận thật của cô ấy chính là đứa con đầu của bác trai Y.” Lam Thiên Hạo nói với cô ta, anh không có thiện cảm với cô gái vô phép vô tắc và đầy lòng đồ ky này.

 

“Vậy sao? Nếu vậy thì các người có bằng chứng chứng minh cô ta là con gái của ba tôi không? Không phải là không có chuyện gì làm nên chạy đến đây nhận bậy bạ người thân đấy chứ?” Y Tư Nhã bây giờ không hề có chút thiện cảm gì với Lam Sơ Niệm nữa. Cô ta chỉ muốn độc chiếm toàn bộ tài sản của ba, cô ta không muốn chia cho ai cả.

 

Lam Sơ Niệm vừa mới được nhận ba mình, thấy giọng điệu của cô em gái cùng ba khác mẹ này khiến trong lòng cô có chút bị đả kích.

 

Y Cảnh Long lập tức phát hiện ra cảm xúc của cô, ông vươn tay ra vỗ võ vai cô an ủi: “Sơ Niệm, còn đừng lo, ba sẽ giải thích cho bọn họ. Con là con gái của ba, ba có thể hoàn toàn chắc chắn, không cần bắt kì bằng chứng gì cả, ba biết con chính là con gái của ba.”

 

Lam Sơ Niệm gật đầu, lúc này Lam Thiên Hạo vươn tay ra ôm Lam Sơ Niệm vào trong lòng. Lam Sơ Niệm lập tức rúc vào trong lòng anh, cảm nhận sự thương yêu bảo vệ của anh.

 

Y Tư Nhã nhìn thấy vậy thì ánh mắt cô ta tràn đầy ghen tị, nhất là khi ánh mắt sâu thẳm mê người của Lam Thiên Hạo dịu dàng nhìn khuôn mặt cô, khiến cô ta đỏ cả mắt.

 

Khả năng quan sát của Y Cảnh Long rất tốt, ông nhìn ra được tình yêu của Lam Thiên Hạo dành cho Lam Sơ Niệm dường như đã vượt qua cả tình cảm anh em, ông biệt rằng có lẽ tình cảm của bọn họ không chỉ là tình anh em.

 

Ông cũng mừng cho đứa con gái mà ông vừa nhận, có thẻ được gả vào nhà họ Lam cũng là một sự may mắn! “

 

*Tư Nhã, con đi ra ngoài trước đi!” Y Cảnh Long cảm thấy con gái mình ở đây đã thay đổi hẳn bầu không khí ở đây.

 

Lúc này Y Tư Nhã không muốn ra ngoài, cô ta sợ ba cô ta sẽ yêu thích đứa con gái mới nhận mặt này, sẽ không thương cô ta nữa.

 

“Không, con không đi ra ngoai đâu, con muốn ở lại đây với ba.” Y Tư Nhã cắn môi, lắc đầu.

 

Y Cảnh Long bắt lực liếc nhìn cô ta sau đó nói với Lam Thiên Hạo: “Tôi sẽ gọi điện bảo vợ tôi mua thêm thức ăn, bữa tối hai người cứ ở đây ăn tối đi.”

 

“Được! Lam Thiên Hạo gật đầu.

 

Y Cảnh Long cầm tay kéo Y Tư Nhã đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa phòng lại, để lại cho họ không gian riêng tư.

 

Lam Thiên Hạo lo lắng nhìn cô, Lam Sơ Niệm ngồi xuống sofa, tinh thần cô có chút bắt an và lúng túng.

 

Cô rất vui khi đã nhận nhau với ba mình, cô chỉ không ngờ mẹ cô đã qua đời và ba cô đã tạo lập một gia đình khác, hơn nữa người chị em cùng ba khác mẹ này lại vô cùng bài xích cô.

 

“Sơ Niệm, về sau em vẫn sẽ sống ở nhà của chúng ta, lúc nào em nhớ bác trai thì hẳn đến đây thăm ông áy.” Lam Thiên Hạo không an tâm khi để cô sống trong ngôi nhà này.

 

Lam Sơ Niệm gật đầu: “Em không muồn sự xuất hiện của mình sẽ ảnh hưởng xấu tới gia đình của ba. Nhưng mà xem ra em đã mang lại tổn hại cho gia đình này rồi.”

 

Lam Thiên Hạo thấy cô lại có suy nghĩ lương thiện như: vậy, anh đau lòng nói: “Em đừng nghĩ như vậy. Em vốn là con gái của bác trai, cũng là người trong gia đình này. Em không làm hại ai cả. Trong chuyện này, em mới là người phải chịu sự tổn thương lớn nhất.”

 

Lam Sơ Niệm chớp chớp đôi mắt đỏ hoe. Từ trong thâm tâm, cô không muốn làm tổn thương bắt kì người nào mà mình yêu thương cả.