Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1830



Người đàn ông không trả lời cô, hẳn là anh ta đã ngủ thiếp đi rồi.

 

Bạch Hạ thở phào, cô nghĩ hôm nay anh quá mệt rồi!

 

Bạch Hạ lái xe đi nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tới cổng khu, cô lái xe vào hầm giữ xe. Sau khi đậu xe xong, Bạch Hạ bật đèn trong xe lên, nhìn chăm chú người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, cô thực sự có chút không nỡ: đánh thức anh dậy.

 

Nhưng mà cứ để anh tiếp tục ngủ trong xe cũng không ổn!

 

Bạch Hạ không còn cách nào khác lên, vươn tay vỗ võ vai anh: “Này, Hình Nhất Phàm, đến nhà rồi, xuống xe thôi!”

 

Đôi mi dài dày và cong vút của Hình Nhất Phàm lưu lại bên dưới mắt một cái bóng đen mờ. Lúc này, hàng mi dài của anh khe khẽ vén lên, để lộ ra một đôi mắt mơ: màng hiếm thấy, anh ngồi dậy, nhìn quanh quất.

 

“Đến nhà rồi, chúng ta xuống xe thôi!” Bạch Hạ nhẹ giọng nói.

 

Hình Nhất Phàm gật đầu, đẩy cửa bước xuống xe trước, Bạch Hạ cũng nhanh chóng cầm túi xách bước xuống.

 

Hình Nhất Phàm đưa tay xoa xoa trán, thật ra anh vẫn ngủ chưa đủ, cảm giác đầu hơi đau.

 

Song Bạch Hạ lại tưởng anh bị choáng, vội vàng tiền đến đỡ lấy cánh tay không bị thương của anh: “Tôi đỡ anh về.”

 

Hình Nhất Phàm giật mình, nhìn người con gái đang quan tâm mình, sao anh có thể từ chối lòng tốt của cô chứ?

 

Nhưng cô nhỏ bé ốm yếu như vậy, đỡ anh thì cô chịu sao nổi.

 

Vì vậy, anh dứt khoát duỗi tay ra ôm lấy vai cô, tựa nửa người vào cô.

 

Bạch Hạ chỉ cảm thấy sức nặng trên vai trầm xuống, tuy rằng hơi vất vả nhưng cô vẫn rất cần thận ôm eo anh, dìu anh đi về hướng thang máy.

 

Không hề hay biết, có một đôi mắt cười đầy ý cười đang nhìn cô chăm chú.

 

Để giả vờ rằng anh đang thực sự bị choáng, Hình Nhất Phàm đã đè lên người cô một chút, khi Bạch Hạ đến trước thang máy thì trên trán đã đổ một lớp mồ hôi rồi.

 

“Anh không sao chứ? Có khó chịu ở đâu không?” Bạch Hạ ngẳng đầu quan tâm hỏi anh.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt nói: “Chắc là mắt máu quá nhiều, hơi chóng mặt.”

 

Vẻ lo lắng thoáng qua trên mặt Bạch Hạ: “Hay là chúng ta đến bệnh viện đi?”

 

“Không cần, nghỉ một chút là được.” Hình Nhất Phàm lúc này chủ yếu đang giả vờ mà thôi, chỉ có tinh thần anh là hơi mệt một chút thôi, anh vẫn còn đủ sức để đánh thêm một trận nữa ấy chứ.

 

Bạch Hạ dìu anh vào nhà của anh, Hình Nhất Phàm ngồi xuống ghế sô pha, Bạch Hạ nhanh chóng nói: “Mau cởi quần áo ra cho tôi xem vết thương của anh.”

 

Hình Nhất Phàm nói với cô: “Hộp thuốc ở trong ngăn tủ thứ hai, cô đi lấy sang đây đi.”

 

Bạch Hạ lập tức bước tới ngăn tủ cắt hộp thuốc, mở ra, từ bên trong lấy ra một hộp thuốc màu trắng, bên trong đã có sẵn một ít băng gạc và cồn khử trùng.

 

Bạch Hạ xoay người lại, người đàn ông trên sô pha đã cởi bỏ áo vét, lúc này ngón tay mảnh khảnh của anh đang thành thạo cởi cúc áo sơ mi, cơ ngực cường tráng lúc ẩn lúc hiện lộ ra sau lớp áo sơ mi.

 

Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Hạ bỗng đỏ bừng, cô muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, cầm hộp thuốc quay mặt đi. Hình Nhất Phàm cởi áo sơ mi ra, trực tiếp để trần nửa thân trên của mình, mà trên miếng băng gạc mà anh băng vội trên xe lúc này đã thấy rướm máu ra ngoài.

 

Nhìn thấy vậy không khỏi cảm thấy đau lòng, Bạch Hạ lập tức trợn trừng mắt, ngồi xổm xuống bên người anh, cũng không quan tâm gì mà “nam nữ thụ thụ bất thân” nữa.

 

“Vết thương nghiêm trọng như vậy sao?” Bạch Hạ nhíu mày, nhất thời không biết phải làm sao.

 

“Lấy cái kéo trong hộp ra, cắt miếng băng gạc này đi.”

 

Hình Nhất Phàm nói với cô. Bạch Hạ lập tức quay đầu lại, tìm được một cái kéo, cô nhẹ nhàng cắt dọc theo từng lớp băng gạc, miếng gạc nhuốm máu rơi ra, lớp cuối cùng đã bê bết máu và dính chặt vào vét thương, Bạch Hạ nhìn thôi cũng cảm thấy đau *Xé ra đi.” Hình Nhất Phàm nhỏ giọng bảo.

 

Bạch Hạ cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt đau lòng nhìn anh: “Sẽ rất đau đấy.”

 

“Nếu cô không xé ra thì làm sao có thể rửa sạch vét thương cho tôi rồi băng lại?” Khuôn mặt tuần tú của Hình Nhất Phàm vô cùng bình tĩnh, như thể người bị thương không phải là anh vậy.

 

Bạch Hạ thật sự rất khâm phục anh, nếu là cô thì lúc này không biết đã ré đến mức nào, nói không chừng còn đau đến mức kêu ba gọi mẹ ấy chứ.

 

“Không đau thật sao?” Bạch Hạ chớp chớp mắt, đôi mắt đã long lanh ngắn nước.