Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1919



Đối với bà ta mà nói, cho dù thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng phải giải thích rõ ràng.

 

Bạch Hạ ở trong nhà, cũng đã nói chuyện điện thoại với Hình Nhất Phàm rồi, anh đã gửi video và những bức ảnh ấy cho ba rồi, cô cũng muốn biết, ba sẽ xử lý chuyện này như thế nào?

 

Thật ra Bạch Hạ làm như thế, chỉ muốn trả thù Diệp Giai Mị một chút, cộng thêm loại chuyện ngoại tình này, vốn là chuyện có lỗi với ba cô, làm con gái của ba nếu đã phát hiện rồi, thì cũng nên để cho ba biết.

 

Trong công ty của Bạch Thế Trạch, lúc này Bạch Thế Trạch đang họp, một nữ trợ lý đi vào báo cáo với ông, Diệp Giai Mị vợ của ông đang chờ ông ở trong văn phòng.

 

Bạch Thế Trạch lạnh mặt nói: “Cô bảo bà ta đi về đi.”

 

Trợ lý lập tức đến báo cho Diệp Giai Mị về nhà trước, nhưng Diệp Giai Mị nào dám trở về? Bây giờ cả trái tim của bà ta đều đang bồn chồn không yên, bà ta và Hồ Thắng yêu đương vụng trộm cũng sắp 20 năm rồi bây giờ bị phát hiện, điều này có nghĩa là bí mật của hai đứa trẻ – cũng sẽ bị phát hiện, bà ta cũng bị dọa sợ rồi.

 

Khoảng tầm 12 giờ, Bạch Thế Trạch trầm mặt trở lại văn phòng, Diệp Giai Mị ở đó khóc không ngừng: “Chồng, anh hiểu nhằm em rồi, em thực sự không làm chuyện gì có lỗi – với anh, em thực sự không có… em không biết là ai đổ oan cho em.”

 

Diệp Giai Mị khóc vô cùng đáng thương, giỗng như vô cùng ủy khuất vô cùng oan uỗng vậy.

 

“Về nhà rồi nói, cô muốn tôi mất hết mặt mũi ở trong công ty ” Bạch Thế Trạch sắc mặt giận dữ nói: “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, tốt nhát là cô nghĩ xem làm sao để nói hết sự thật đi.”

 

Nói xong, Bạch Thế Trạch để bà ta ở lại rồi rời đi, Diệp Giai Mị lúc nghe thấy ông đóng cửa rằm một cái, nước mắt trên mặt nhanh chóng ngưng giống như là có thể thay đổi bất kỳ lúc nào vậy, nước mắt vẫn đọng lại trên mặt, nhưng trong ánh mắt của bà ta đã mang thêm vẻ tâm cơ.

 

Bạch Thế Trạch ngồi vào trong xe, trợ lý của ông lập tức đưa đến 1 văn kiện: “Bạch tổng, đã điều tra rõ ràng, ngài xem.

 

Bạch Thế Trạch tức giận mở tài liệu ra, chỉ thấy trên tài liệu xuất hiện hình ảnh chụp của một người đàn ông, bên cạnh là tất cả thông tin về ông ta, một quản lý của công ty nhỏ, mà cũng đã có vợ con, trẻ hơn ông 7 8 tuổi, tên là Hồ Thắng.

 

“Cậu lại điều tra xem ghi chép đặt phòng của Hồ Thắng, điều tra hét tắt cả khách sạn trong thành phó, tôi muốn biết ghi chép đặt phòng của cậu ta trong hai năm này.” Bạch Thế Trạch cắn răng nói, làm một người đàn ông, ông không thể chịu đựng được loại chuyện nàyxsảy ra.

 

“Vâng, có lẽ cằn 1 chút thời gian.”

 

“Hừ! Bao lâu cũng phải điều tra ra cho tôi.” Bạch Thế Trạch tức giận nói.

 

Lúc này Diệp Giai Mị ra khỏi công ty, liền nhìn thấy xe của Bạch Thế Trạch rời khỏi cửa, bà ta lập tức đuỏi theo: “Thế Trạch… Thế Trạch, anh nghe em giải thích, nghe em giải thích đi mà!”

 

Bạch Thế Trạch bảo lái xe không cần dừng lại, nhanh chóng rời đi, Diệp Giai Mị lập tức làm ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, yếu đuối ánh mắt nhìn xe của ông rời đi.

 

Chờ sau khi không thấy xe của Bạch Thế Trạch, Diệp Giai Mị nhanh chóng lao vào trong xe của mình, vội vàng gọi điện cho Hồ Thắng.

 

“AIol”

 

“Lão Hồ, anh ta thực sự nghi ngờ rồi, mà anh ta cũng rất tức giận, có khi nào chúng ta bị lộ rồi hay không?”

 

“Yên tâm, những năm gần đây, chúng ta cũng không đặt phòng ở những khách sạn công khai, bây giờ bạn của anh ở bên này lần nào cũng dùng chứng minh thư của người khác để đặt phòng cho chúng mình, Bạch Thế Trạch anh ta không điều tra ra được gì đâu.” Hồ Thắng ở đầu dây bên kia an ủi.

 

Diệp Giai Mị cắn môi, ánh mắt lóe lên phẫn nộ, rốt cuộc thì người nào nói chuyện này cho Bạch Thế Trạch?

 

Hôm qua bà ta đi từ khu trung cư của Bạch Hạ ra, đi lên xe của Hồ Thắng, cũng chỉ là đến 1 quán cafe cách trung cư cũng chưa đến mấy mét, lẽ nào là cô?

 

Diệp Giai Mị tức giận đến sắc mặt xanh trắng, cảm thầy có thể là Bạch Hạ theo dõi bà ta, đứa con gái nhìn như không hề có chút tâm cơ nào này, bây giờ đã lúc nào cũng chống đối lại mình.

 

“Đáng chết Bạch Hạ, con điềm nhỏ này, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.” Diệp Giai Mị nghiền răng nghiền lợi, bà ta không cần phải nghỉ ngờ người khác, cơ hồ đã nhận định là Bạch Hạ.

 

Mà bà ta cũng không ngờ rằng, suy đoán này của bà ta là chính xác.

 

Khoảng tầm 3 giờ chiều, cửa chính của sân bay quốc tế, chỉ thấy một nhóm người bước ra từ xe thương vụ cao cấp, người của Hình gia, người của Ôn gia.

 

Trong ngực của Hình Liệt Hàn ôm tiểu công chúa của anh, Đường Tư Vũ nắm tay Hình Dĩ Hi còn cao hơn cô, Hình Chấn Đình cũng nắm tay vợ, bên cạnh có vệ sĩ đi cùng xếp thành hai hàng hành lễ. Còn người Ôn gia đứng ở bên cạnh, Ôn Lệ Thâm cùng Tô Hi, lúc này Tô Hi và Ôn Lệ Thâm cũng có hai đứa con rồi, con trai lớn Hình Vũ Điềm 1 tuổi rưỡi, Tô Hi cũng hâm mộ con gái đáng yêu của Đường Tư Vũ, lúc con trai 4 tuổi, có gắng sinh thêm một đứa con gái, hợp thành chữ “tốt(*), lúc này, bé gái cũng chỉ mới 2 tuổi rưỡi nằm ở trong lòng ba, trừng cặp mắt to vô cùng giống Tô Hi, hào hứng nhìn trái nhìn phải! Ôn Lệ Thâm làm một ông bố bỉm sữa cũng vô cùng hợp cách, trong tay cầm một bình sữa, khoác lấy cái balo màu hồng của bé con, mà áo khoác tối màu trên người anh, rõ ràng là vẻ ngoài vô cùng nam tính, nhưng bởi vì con gái, lại vứt bỏ hết tất cả mặt mũi, chỉ vì lấy lòng con gái.