Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1997



“Bùi tổng không hay rồi, Lam Thiên Thần và anh Lưu của phòng pháp lý đánh nhau, chị mau tới xem thử đi ạ.”

 

“Cái gì?” Bùi Nguyệt Hoàng run rẫy hỏi một câu, cô lập tức đặt máy xuống, đi ra ngoài, bước nhanh về phía thang máy.

 

“Bùi tổng, sao thế ạ?” Hứa Mẫn và Khúc Hạo lập tức đi ra từ phòng làm việc, bởi họ thấy cô lo lắng rời đi.

 

Đứng trong thang máy, hai vị trợ lý đi theo ngay, Bùi Nguyệt Hoàng hát tóc rồi bảo: “Vừa nãy có trợ lý nói, Lam Thiên Thần và Lưu Trung ở phòng pháp lý đánh nhau.”

 

Đang nói thì cửa thang máy “ding” một cái rồi mở, bóng dáng mê người của Bùi Nguyệt Hoàng bước tới phòng trà nước. Lúc này tất cả đều tới xem kịch hay. Trong phòng trà, Lam Thiên Thần và Lưu Trung kia nhìn nhau. Gương mặt Lam Thiên Thần lạnh lùng, tức giận chưa nguôi. Trán của Lưu Trung thì sưng, dấu đấm hiện rõ ở nửa mặt, khóe miệng chưa khô máu, néu không phải bị hai người kéo thì lúc này anh ta cũng muốn đánh lại.

 

Lúc này đám nhân viên đang hóng chuyện thấy cô tới rồi, lập tức nhường đường. Bùi Nguyệt Hoàng mắt thấy hai người giương cung bạt kiếm, ánh mắt cô lập tức nhìn về Lam Thiên Thần, xem anh có bị thương không.

 

“Có chuyện gì?” Bùi Nguyệt Hoàng lạnh mặt, nhìn Lưu Trung, dường như cô đã nhận định, Lam Thiên Thần không làm gì sai.

 

“Bùi tổng, cô phải phân xử cho chúng tôi, chúng tôi đang tán chuyện tử tế, tên nhóc này đột nhiên đánh tôi một đấm. Cô xem trên mặt tôi sưng, miệng còn chảy máu.”

 

Lưu Trung ở trước Bùi Nguyệt Hoàng lúng túng như đứa trẻ, hơn nữa đổ hết tội lên người Lam Thiên Thần.

 

Lam Thiên Thần híp mắt, im lặng không đáp.

 

Bùi Nguyệt Hoàng quay người, đôi mắt đẹp nhìn anh, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”

 

“Anh ta nói năng xúc phạm, tôi dạy dỗ một lát.” Lam Thiên Thần bình tĩnh đáp, ánh mắt còn chưa hết giận.

 

Bùi Nguyệt Hoàng dường như đoán ra được. Anh Lưu này làm ở bộ phận pháp lý, ỷ mình là nhân viên lâu năm, đương nhiên xem thường Lam Thiên Thần là người mới.

 

“Hai người về văn phòng nói rõ cho tôi nghe.” Khí thế làm chủ của Bùi Nguyệt Hoàng lập tức hiện rõ, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh đám nhân viên ở ngoài hành lang: “Quay.

 

lại làm việc.”

 

Nói xong, cô đi lên trước, Lưu Trung thì thở phì phò nhìn Lam Thiên Thần, đuổi theo cô, Lam Thiên Thần bước dài theo sau.

 

Trong thang máy, Bùi Nguyệt Hoàng nói với Khúc Hạo: “ANh đưa Lưu Trung đi thang máy bên cạnh.”

 

Khúc Hạo đưa Lưu Trung lên, Hứa Mẫn cũng thức thời đi cùng. Thang máy bên cạnh Bùi Nguyệt Hoàng vừa mở, cô đi vào, nói với Lam Thiên Thần ở sau: “Vào đi.”

 

Lam Thiên Thần bước vào, cửa thang máy đóng lại, ánh mắt tò mò của đám nhân viên đều bị che kín.

 

“Cậu không sao chứ?” Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng lập tức quan tâm.

 

Lam Thiên Thần lắc đầu một cái, Bùi Nguyệt Hoàng nhìn vài lần, cửa thang máy mở ra.

 

Bên cạnh vang lên tiếng than vãn của Lưu Trung với Khúc Hạo: “Cậu bảo tôi làm sai gì. Tôi đắc tội gì nó, nó lại đánh tôi vậy.”

 

“Khúc Hạo, anh cùng vào đi.” Bùi Nguyệt Hoàng nói với Khúc Hạo một câu, cô đẩy cửa phòng làm việc ra. Lưu Trung ở sau bất bình nhìn Lam Thiên Thần, rồi đi vào cùng.

 

Lưu Trung tự thấy bản thân là nhân viên lâu năm, đã làm ở đây bảy tám năm, không có công lao cũng có khổ lao.

 

Bùi Nguyệt Hoàng sẽ không làm gì anh ta, dù sao ở phòng tư pháp cũng đang thiếu người.

 

“Bùi tổng, cô phải làm chủ cho tôi, tôi oan quá.” Lưu Trung lập tức tố khổ.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn Lưu Trung chằm chằm, lại nhìn sang Lam Thiên Thần: “Thiên Thần, cậu nói xem có chuyện gì?”

 

Lam Thiên Thần siết nắm đấm, lạnh nhạt nói: “Anh ta bảo tôi có thể vào công ty là đổi bằng cách ngủ với cô.”

 

Sắc mặt cô cứng đờ, nhìn Lưu Trung với vẻ phức tạp, đầy sự nghỉ ngờ.

 

“Tôi… tôi nói đùa tôi, tôi không có ý đó.” Lưu Trung cũng sợ, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của cô.

 

“Tôi và cậu ấy trong sạch. Cậu ấy vào được công ty hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân. Cậu ấy nắm giữ mấy án kiện của ngân hàng tài chính quốc tế, kinh nghiệm thành công rất nhiều. Tôi thấy mười năm của anh cũng không bằng.” Bùi Nguyệt Hoàng lạnh mặt, phê phán Lưu Trung.