Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 2064



Sắc mặt Diệp Giai Mị bị dọa trắng bệch, những lời của Bạch Hạ đúng là đã dọa đến bà ta.

 

“Nể mặt con gái bà, tôi sẽ không quá đáng đến mức ấy, nhưng, bà đừng đến tìm ba tôi nữa, chuyện ly hôn này, Nhất Phàm sẽ ra mặt giải quyết.” Bạch Hạ lạnh nhạt nói.

 

Vừa nãy lúc ăn cơm, Bạch Thế Trạch cũng có ý muốn như vậy, với lại ông cũng không muốn nhìn thấy mặt Diệp Giai Mị nữa, cho dù chỉ là liếc qua thôi ông cũng không muốn.

 

Diệp Giai Mị nhìn Bạch Hạ, cuối cùng bà ta cũng hiểu nói gì thì cũng vô ích thôi, Bạch Oánh ở bên cạnh vốn cũng không thích Bạch Hạ, nhưng giờ phút này, cô ta nhìn Bạch Hạ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cô ta cũng muốn trở thành con gái của Bạch Thế Trạch.

 

Diệp Giai Mị còn muốn tìm sự giúp đỡ của Bạch Thế Trạch, không nghĩ tới Bạch Hạ lại đuổi bà ta ra khỏi nhà.

 

“Tôi… tôi còn một chút đồ để ở trong nhà, tôi muốn vào lấy.” Lần này Diệp Giai Mị quay lại, là có mục đích riêng, bà ta còn có những món đồ đắt tiền muốn lấy đi.

 

Bạch Hạ đã thấu suy nghĩ của bà ta, cô giơ tay ngăn lại: “Ba tôi nói, tất cả mọi thứ của bà, đều không được phép động vào.”

 

“Cô… đó là do tôi mua.”

 

“Nhưng đó cũng là tiền của ba tôi.”

 

Dưới sự ngăn cản của Bạch Hạ, Diệp Giai Mị cũng không còn dũng khí để đi vào, bà ta đã từng nghĩ rằng trong cái nhà này Bạch Hạ chỉ là người ngoài, nhưng bây giờ lại trở thành người thừa kế tất cả tài sản của Bạch Thé Trạch.

 

“Mẹ, chúng ta đi thôi! Đừng ở đây mắt mặt nữa.” Bạch Oánh vẫn còn chút liêm sỉ, kéo lấy tay bà ta.

 

Diệp Giai Mị nghĩ đến con trai, đành phải đi tìm cảnh sát.

 

Sau khi vứt xong rác Bạch Hạ vào nhà, Bạch Thế Trạch đã tìm được sổ hộ khẩu, quyển sổ hộ khẩu còn rất mới, ông tự tay đưa cho Bạch Hạ: “Cầm đi con! Con giữ lấy đi.”

 

“Cám ơn ba, chờ làm xong giấy đăng ký kết hôn, con sẽ trả lại ba.”

 

Bạch Thế Trạch nói với Hình Nhất Phàm: “Nhất Phàm, đăng ký kết hôn với Hạ Hạ trước đi! Chuyện ly hôn của bác để sau tính cũng được.”

 

“Bác trai, cũng không ảnh hưởng gì đâu ạ, cháu sẽ sắp xếp ôn thỏa chuyện này, chia tài sản theo những gì bác dặn, sớm ngày lập án, thay bác nộp lên tòa.”

 

Bạch Thế Trạch gật đầu: “Được, mấy ngày này bác muốn đi ra ngoài giải khuây 1 chút, Hạ Hạ đành nhờ cháu.”

 

“Bác yên tâm đi! Cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Câu trả lời của Hình Nhất Phàm khiến ông yên tâm.

 

Có thể nhìn ra được Bạch Thế Trạch cũng đang rất mệt mỏi, mà ông vẫn còn công việc cần giải quyết, bây giờ, ông quyết định làm xong dự án này, thì sẽ bắt đầu kế hoạch nghỉ ngơi.

 

Tài sản tài ông hiện có sẽ để Bạch Hạ kế thừa.

 

Chập tối, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm cùng rời đi, Bạch Thế Trạch và tài xế cũng phải đi đến thành phố bên cạnh ký hợp đồng.

 

Diệp Giai Mị thì nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát, tìm được Bạch Vinh, cậu trốn trong một quán rượu, uống đến say mèn, lúc tìm được thì vẫn đang say không biết trời đất đâu, Hồ Thắng đi đến đưa cậu về khách sạn.

 

Diệp Giai Mị nói với Hồ Thắng: “Lần trước em chuyển cho anh 3 triệu, anh trả lại cho em!”

 

Hồ Thắng đương nhiên là ngoan ngoãn chuyển trả lại cho bà ta, Diệp Giai Mị nghĩ, tiền giữ ở trên người vẫn là an toàn nhất.

 

Nhưng, Bạch Thế Trạch sẽ không cho bà ta tiền, lần này Diệp Giai Mị tay trắng rời đi, tất cả thẻ tín dụng đều là thẻ con của Bạch Thế Trạch, thẻ của Diệp Giai Mị đều đã bị đóng băng.

 

Chỉ có thẻ cá nhân của bà ta, trong thẻ chỉ có khoản tiền mà Hồ Thắng vừa chuyển lại kia, bà ta nghĩ chắc chắn không được để cho Bạch Thé Trạch phát hiện.

 

Lần ly hôn này, là do Hình Nhất Phàm đi kiện, Bạch Thế Trạch vẫn còn chút tình cảm với hai đứa bé, ông sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng Bạch Oánh đến mười tám tuổi, mà Diệp Giai Mị thì lại là tay trắng ra đi.

 

Bạch Hạ trên xe Hình Nhất Phàm về nhà, mà tối nay, còn có một chuyện vô cùng quan trọng, là chào mừng tất cả người của Hình gia về nước.

 

Người nhà của Hình Nhất Phàm sắp về rồi, Bạch Hạ còn có chút khẩn trương.

 

“Tối nay em nhất định phải đi sao? Em chưa chuẩn bị gì hết.” Bạch Hạ cảm thấy đột nhiên xuất hiện trước mặt người nhà anh như vậy, có qua loa quá hay không?

 

Hình Nhất Phàm cười nhìn cô chăm chú: “Còn cần chuẩn bị cái gì?”

 

“Quà gặp mặt chứ sao?” Bạch Hạ trừng mắt. Hình Nhất Phàm cười nói: “Đối với ba mẹ anh, thì em là món quà tuyệt vời nhất rồi.”