Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 2191



Bùi Nguyệt Hoàng đã trang điểm xong, đi đến phòng nghỉ, Bà Bùi dẫn một vài người thân và bạn bè nữ đến đó để trò chuyện với cô. Lam Thiên Thần cùng ba mẹ ra chào hỏi khách khứa ở bên ngoài. Bạch Hạ cũng trang điểm rất tao nhã, mái tóc xoăn lơi của cô buông thả, vài sợi tóc được vén lên, bối thành một cái bối nhỏ sau đầu, phối với khuôn mặt bầu bĩnh trắng nón của cô, vậy mà lại làm cho cô vừa có khí chất non nớt như trẻ nhỏ, vừa toát lên một chút phong tình. Bạch Hạ trang điểm lên, thật là đẹp đến nỗi làm người khác thở không nồi.

 

Hình Nhất Phàm mặc một bộ vest sẫm màu. Chú rễ Lam Thiên Thần của ngày hôm nay mặc lên một bộ vest trắng, khí chất của anh dịu dàng, tao nhã, hoàn toàn khống chế được bộ vest trắng, anh hệt như một chàng bạch mã hoàng tử vô cùng phong độ quyền rũ.

 

Hình Nhất Phàm đã mời hai người đại diện đến đây để dự tiệc cưới, đó là vợ chồng Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ, sự có mặt của họ cũng khiến trưởng bối nhà họ Lam cảm thấy rất vinh dự.

 

Chín giờ, bọn họ đến nơi, điện thoại của Hình Nhất Phàm reng lên, là điện thoại của anh cả, anh nhắn nghe máy.

 

Một giọng nói ngây ngô từ đầu dây bên kia lập tức vang lên: “Chú ơi, chúng cháu đến rồi, chú đang ở đâu vậy?”

 

Vừa nghe thấy giọng nói dễ thương của cháu gái, Hình Nhất Phàm lập tức mỉm cười: “Được, chú sẽ ra ngoài đón cháu.”

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ bước ra, đi về phía khách khứa, đúng lúc trên một bãi cỏ để dùng tiệc buffet, nhìn thấy cô nhóc đang chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ như một thiên thần nhỏ. Tối nay có vài bạn nhỏ cũng đến đây, đều là những đứa bé có xuất thân giàu có, mặc lễ phục vô cùng xinh đẹp, đứa nhỏ nào cũng trông rất hồn nhiên đáng yêu. Một cậu bé mặc bộ vest nhỏ, chủ động đến gần Hình Vũ Điềm, trên tay cậu bé cầm theo một cái máy bắn bong bóng.

 

Lúc này, trên bãi cỏ toàn là những bong bóng nhỏ tròn tròn do cậu bé tạo thành, cô bé ngạc nhiên, thích thú quay Vòng xung quanh cậu.

 

Cậu bé nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp, đáng yêu của Hình Vũ Điềm, liền rất hào phóng tặng khẩu súng bắn bong bóng cho cô bé.

 

Trên lan can bên cạnh, hai mắt Hình Liệt Hàn nheo lại, cầm ly rượu vang đỏ trong tay, nhưng lúc này, anh căn bản quên mắt việc uống rượu, mà chỉ nhìn chằm chằm về phía con gái mình, như thể sợ cô công chúa nhỏ dễ thương của anh bị bắt cóc đi mắt vậy. Đường Tư Vũ ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chồng, cô mỉm cười nghiêng đầu nhìn anh, khi ánh mắt của Hình Liệt Hàn chuyển sang lập tức , thấy vợ mình đang nhìn mình cười, anh lập tức có chút xấu hổ, ôm cô vào lòng: “Em nhìn anh làm gì chứ?”

 

“Em đang nghĩ, sau này đến lúc Vũ Điềm của chúng ta phải gả cho người khác, có phải anh sẽ trốn ở đâu đó mà khóc thầm không?” Đường Tư Vũ chọc anh.

 

Hình Liệt Hàn lập tức cong môi cười, cúi đâu áp sát vào trán cô: “Chỉ có anh khóc à? Em sẽ không khóc sao?”

 

Đường Tư Vũ thở dài, nhìn về dáng vẻ đáng yêu của con gái, cô cảm thán một câu: “Đợi sau này Vũ Điềm lớn lên rồi, con bé sẽ có lựa chọn của riêng mình, nhưng em hy vọng sau khi con bé trưởng thành, có thể tìm được một người đàn ông tốt như ba con bé. “

 

Hình Liệt Hàn nghe xong, trái tim như mềm nhũn, môi mỏng khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn: “Cảm ơn lời khen của vợ.”

 

Đường Tư Vũ vòng tay ôm lấy eo anh, rúc vào lòng anh, hai người cùng nhìn về bóng dáng ngây thơ của con gái bên kia.

 

Trong mắt hai người lúc này, chỉ còn lại bóng dáng chạy nhảy tung tăng của con gái, tràn đầy cưng chiều.

 

Cách đó không xa, Bạch Hạ và Hình Nhát Phàm tay trong tay đi tới, cô nhóc rất nhanh nhạy nhìn thấy họ ngay, lập tức vui vẻ chạy về phía họ: “Chú, cô.”

 

Bạch Hạ buông tay Hình Nhất Phàm ra, tươi cười bước đến đón lấy, bé cô nhóc lên: “Oa! Vũ Điềm của chúng ta hôm nay thật xinh đẹp!”

 

Cô nhóc lập tức vui vẻ, cúi đầu nhìn chiếc váy công chúa của mình: “Mami mua cho con đó.”

 

Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ bước đến, người nhà tươi cười chào nhau.

 

“Anh hai, chị dâu.” Bạch Hạ thân thiết gọi.

 

Đường Tư Vũ cười đi tới: “Cô nhóc này nặng hơn rồi, em bồng một lát sẽ mệt đấy, để con bé xuống để nó chạy đi chơi đi!”

 

Bạch Hạ mỉm cười đặt cô nhóc trên tay xuống, hôm nay cũng có mấy bạn nhỏ khác đến, Hình Vũ Điềm lập tức chạy sang cùng tụ lại chơi đùa.

 

Hình Nhất Phàm nói với Bạch Hạ: “Ở đây có tiệc buffet, em ăn chút gì đó trước đi.”

 

Bốn người cùng ngồi vào bàn thưởng thức bữa sáng, bãi cỏ to bên cạnh đã đủ cho Hình Vũ Điềm và một vài đứa trẻ chạy nhảy nô đùa. Một lúc sau, cô nhóc mồ hôi nhễ nhại chạy đến, chui vào lòng của Hình Liệt Hàn đòi uống nước.

 

Hình Liệt Hàn lấy khăn giấy, dịu dàng lau mồ hôi cho cô bé, một tay cầm cốc nước cho cô bé uống, rõ là dáng vẻ của một ông bố bỉm sữa chuẩn. Đường Tư Vũ ở bên cạnh ngược lại chỉ chống cằm, mỉm cười nhìn gò má đỏ ửng của con gái, dặn dò: “Con đừng chạy nữa, con xem cả người toàn là mồ hôi rồi kìa.”

 

Sau khi đút nước cho con gái xong, Hình Liệt Hàn hôn lên đầu con gái: “Con đi chơi đi!”

 

Cô nhóc lại lập tức chạy đi chơi.