Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 377



Đọc đến đây, ánh mắt của Trần Phong lại liếc nhìn cảm xúc của ba người nhà họ Đường, ông ta tiếp tục đọc tiếp: “Tôi có sở hữu một công ty dưới tên tập đoàn Đường thị, tọa lạc tại tòa nhà Đường thị plaza 208 tầng, đoạn giữa khu Kiến thiết lộ, trung tâm thành phố.”

 

Tiếp theo, Trần Phong cần thận đọc lại cụ thể mã số giấy chứng nhận sản xuất và mã số giấy phép kinh doanh của công ty, tiếp đến là câu phía sau đó: “Công ty này theo quy định pháp luật thì thuộc sở hữu của tôi, sau khi tôi chết, tất cả quyền hành đều sẽ giao lại cho vợ của tôi là Khưu Lâm thừa ké, vì vậy, bất kì người nào khác cũng không có quyền can thiệp, chiếm đoạt và xử lý.”

 

Trái tim của Đường Tư Vũ bỗng chốc như bị chiếc lưới sắt buộc chặt lại vậy, cô giận dữ thét lên: “Không thể nào… công ty là thuộc sở hữu của cha tôi và mẹ tôi, trong đó có một phần là của mẹ tôi, cha tôi tuyệt đối không thể nào đem toàn bộ tài sản cho người phụ nữ này.”

 

Đường Tư Vũ thật sự căm phẫn đến cực độ, cô chỉ thẳng Khưu Lâm.

 

Khưu Lâm liền cười chế nhạo: “Đường Tư Vũ, lúc mẹ cô chết, cô mới có 13 tuổi, trước khi mẹ cô chết cũng không có lập di chúc, vì vậy, quyền sở hữu cổ phần của mẹ cô đáng lý ra cũng nên quy về do cha cô sở hữu, cô vốn dĩ đã không có tư cách thừa kế rồi, bây giờ cha cô không nỡ nhìn thấy công ty vì phân chia mà bị hủy hoại, mới đem hết quyền sở hữu cổ phần giao cho tôi toàn quyền xử lý, cô không có tư cách đề bác bỏ điều đó cả.”

 

“Bà…không thể nào! Cha tôi lúc còn sống, ông ấy đã nói với tôi, ông ấy sẽ đem 50% cổ phần công ty giao lại cho tôi, ít nhất, ông ấy cũng sẽ đem số cổ phần của mẹ tôi trả lại cho tôi!”

 

Đường Tư Vũ như sắp mất đi lý trí.

 

Trần Phong lập tức chen vào: “Đường tiểu thư, tất cả những điều cô nói cô có bằng chứng gì không?”

 

Đường Tư Vũ liền nhìn về phía Trần Phong, cô lắc đầu: “Cái này cha tôi chỉ nói với tôi bằng miệng thôi! Nhưng bản di chúc hiện tại mà ông đọc, tuyệt đối không phải đích thân cha tôi viết! Là giải”

 

“Đường Tư Vũ, cô nói ra câu này, cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”

 

Khưu Lâm liền lớn giọng phản bác lại.

 

Trần Phong liền xua tay: “Hai vị đừng cãi nhau nữa, có thể nghe tôi đọc hết rồi mới bàn luận được không?”

 

Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng vỗ vai Đường Tư Vũ, ngụ ý cô nên bình tính trước, sự vỗ về của anh cũng khiến cho Đường Tư Vũ hít một hơi thật sâu, nói với Trần Phong: “Luật sư Trần, ông đọc tiếp đi!”

 

Tiếp theo đó, là đến phần bất động sản của Đường Hùng, Đường Tư Vũ và Đường Y Y được chia đều, Khưu Lâm chỉ được chia một căn nhà tổ của Đường gia, thế nhưng tất cả bất động sản trong tay Đường Tư Vũ cộng lại giá trị tài sản còn chưa bằng 1 ức (tương đương 100 triệu), nên biết rằng tập đoàn Đường Thị hiện tại, giá trị thị trường ước tính khoảng 100 ức (tương đương 10 tỷ), điều này chênh lệch biết bao?

 

Sau khi Trần Phong đọc xong di chúc, ông ta thả lỏng tay nói: “Đây là di chúc do ông Đường đã lập khi còn sống, tôi đã hoàn thành xong việc ông ấy giao phó rồi, hy vọng ông ấy ở dưới suối vàng có thể an lòng.”

 

Đường Tư Vũ nhìn chằm chằm Trần Phong: “Luật sư Trần, ông dám thề với tôi, bản di chúc trong tay ông thật sự là của cha tôi đã lập khi còn sống không?”

 

Mặt của Trần Phong liền biến sắc: “Đường tiểu thư, câu này của cô là có ý gì?”

 

“Ông làm việc ở công ty của cha tôi lâu như vậy rồi, người mà ông ấy tín nhiệm nhất là ông, ông thật sự cảm thấy cha tôi dưới suối vàng có thể an lòng không?”

 

Giọng của Đường Tư Vũ hung hăng hăm dọa, cô đang bị cơn giận chỉ phối, cô thật sự rất muốn nhìn thấu tất cả mọi chuyện.

 

Sắc mặt của Trần Phong càng trở nên khó coi, ông ta lấy lại bản di chúc, thận trọng xem lại rồi nói với Đường Tư Vũ: “Đường tiểu thư, nếu cô có ý kiến gì đối với tôi, xin cô nói cho tôi biết, sự tín nhiệm mà ông Đường dành cho tôi, bản thân tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng ông ấy, nhưng di chúc này đích thực là do ông Đường lập ra.”

 

“Lập ở đâu?”

 

Đường Tư Vũ cắn răng hỏi lại.

 

Trần Phong đã sớm chuẩn bị trước rồi, vì vậy trả lời cực kỳ thuần thục: “Trong phòng sách của nhà họ Đường!”

 

“Lúc đó có người thứ ba ở đó không?”

 

Hình Liệt Hàn chớp mắt hỏi tiếp sau Đường Tư Vũ.

 

“Không có! Là ông Đường bí mật hẹn tôi qua đói!”

 

“Nó được lập vào ngày tháng năm nào lúc mấy giờ?”

 

Đường Tư Vũ không tin, tên luật sư này nhất định đang nói dối.

 

Khưu Lâm đứng bên cạnh liền bực tức: “Đường Tư Vũ nếu cô cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ kiện cô, đây là di chúc của cha cô, cô có thể tôn trọng chút được không!”

 

“Kiện tôi! Được, vừa đúng lúc tôi cũng nghi ngờ nội dung bản di chúc này, tôi cũng muốn khởi kiện tính xác thực của bản di chúc này đây! Vậy chúng ta gặp nhau ở tòa vậy!”

 

Đường Tư Vũ vốn dĩ không hề sợ bọn họ.

 

Hình Liệt Hàn nhìn thấy trên người Đường Tư Vũ toát lên một vẻ kiên cường, tận đáy lòng anh cũng thầm vui mừng, ít nhất cô không còn là một người mà ai cũng có thể bắt nạt được.

 

Mặt Khưu Lâm liền biến sắc, bà ta cắn răng nói: “Đường Tư Vũ, cô đừng có mà hối hận đó! Nhưng có đứa con gái nào mà lại hành xử giống cô không? Đến di chúc của cha cô mà cô cũng nghi ngờ.”