Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 742



Cuối cùng vẫn là Tưởng Lam nói trước: “Alzz! Sao không ai phát hiện ra tâm tư này của con bé chứ? Mới bao lớn! Đây rõ là yêu sớm mài”

 

“Lương Diệu là một đứa trẻ ngoan, xem nhật ký của Nhất Nặc, có lẽ Lương Diệu vẫn chưa bày tỏ gì với nó, chỉ là đứa bé này yêu thầm rồi suy nghĩ linh tinh thôi.”

 

“Còn không phải sao? Em xem mà mặt cũng đỏ rồi, sau này làm sao đối mặt với Lương Diệu được đây?”

 

Tưởng Lam vô cùng lo lắng: “Con gái còn phải đi học mấy năm nữa, nếu không tập trung học hành, vậy thì hỏng rồi, thành tích vốn dĩ đã không tốt.”

 

“Em nói phải làm sao bây giờ?”

 

Hình Chính Đình không có chút kinh nghiệm nào về chuyện này.

 

“Em nghĩ không phải không có cách, để tốt cho con bé, chúng ta phải hành động, ngày mai em sẽ tìm Lương Diệu nói chuyện, bảo thằng bé sau này cố gắng đừng làm những hành động khiến con bé hiểu nhầm, diệt sạch cảm tình này của con bé.”

 

Tưởng Lam vì con gái, không thể không vô tình thêm một chút.

 

Tóm lại, bây giờ con bé bị yêu đương quấn lấy, vậy chính là hại con, phải sớm bóp ch3t tình cảm còn chưa phát triển này.

 

“Được rồi! Chuyện này để em xử lý, cứ đem trả máy tính về đã, đừng để con bé biết chúng ta xem nhật ký của nó, nó sẽ khó xử.”

 

“Được, chúng ta không nói, coi như chưa có gì xảy ra.”

 

Tưởng Lam cũng đồng ý.

 

Bà trở lại phòng Hình Nhất Nặc, mở máy tính ra, giả như chưa từng động đến, bà tắt đèn ra ngoài.

 

Đứng ở cửa, bà không khỏi thở dài.

 

Sáng sớm hôm sau, khi Hình Nhất Nặc mở mắt đã thấy máy tính ở bên người, cô sợ hết hồn, vội gập máy tính lại, sau đó lại mở ra len lén nhìn nhật ký, văn bản vẫn còn nguyên vẹn bên trọng.

 

Nhưng cô không hề biết, chuyện cô thầm mến Ôn Lương Diệu đã không giấu được ai nữa.

 

Sáng sớm, vợ chồng Tương Làm tỏ ra vẻ bình thường, cơm nước xong xuôi liền hẹn phu nhân Ôn gia ra ngoài uống trà chiều, cũng bảo hẹn cả Ôn Lương Diệu ra ngoài, bà có chuyện muốn thương lượng với thằng bé.

 

Ôn phu nhân đồng ý.

 

Phòng trà chiều, Tưởng Lam cùng Ôn phu nhân Diệp Nhã Quân uống cùng nhau một buổi trà chiều, lúc này Ôn Lương Diệu bởi vì có việc bận vẫn chưa đến.

 

Tới tận khi hai người đã uống được nửa tiếng đồng hồ, bóng hình Ôn Lương Diệu mới xuất hiện trong phòng khách. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hợp với quần tây đen, đơn giản lại nhẹ nhàng thanh thoát, soái khí vô cùng, ánh mắt Tưởng Lam đưa tới, cũng thấu hiều vì sao con gái bà lại thích anh.

 

Ôn Lương Diệu có thể nói là đứa trẻ bà đã trông thấy từ bé đến lớn, khi còn bé anh khôn khéo, lớn lên thành tích ưu tú, vẫn là niềm tự hào trong mắt cha mẹ anh, tính cách dịu dàng như ngọc, là kiểu con trai khiến các bạn nữ yêu thích.

 

“Mẹ, dì Tưởng.”

 

Ôn Lương Diệu mỉm cười ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

 

Diệp Nhã Quân đầy một cốc trà tới trước mặt anh: “Uống nước đi! Có phải tối qua con lại bận viết kịch bản đến khuya không? Thằng nhỏ này, không cho con thức đêm nữa.”

 

“Con biết ạ.”

 

Ôn Lương Diệu mím môi cười, như một đứa bé ngoan.

 

“À! Nhã Quân, không phải bà mới nói có chuyện gì phải không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Lương Diệu một lúc.”

 

Tưởng Lam hỏi Ôn phu nhân.

 

Ôn phu nhân lập tức ra vẻ đã hiểu, Tưởng Lam có chuyện riêng muốn nói với con trai mình, bà cười nói: “Phải rồi, tôi mới có cuộc hẹn, vừa hay phải tới đó, Lương Diệu, con ở lại nói chuyện với dì, mẹ đi trước.”

 

“Dạ! Mẹ, đi cần thận.”

 

Ôn Lương Diệu đứng dậy đưa mẹ ra tận cửa quán trà mới trở lại.

 

Ôn Lương Diệu mặc dù không đoán được Tưởng Lam tìm mình có chuyện gì, nhưng anh chắc chắn chuyện này có liên quan đến Hình Nhất Nặc.

 

*“Dì Tưởng, có chuyện gì dì cứ nói thẳng đi ạ!”

 

Ôn Lương Diệu mỉm cười nói, anh hơi kinh ngạc nhìn, dường như dì Tưởng còn có chút căng thẳng.

 

Nói thật, Tưởng Lam không giỏi những chuyện thế này. Bà trầm tư một lúc rồi nói: “Lương Diệu, mấy tháng này, dì vô cùng cảm ơn cháu đã kèm cặp Nhất Nặc, bởi vì có cháu nên cuộc thi này nó mới tiến bộ lên nhiều.”

 

“Đó cũng là vì Nhất Nặc nghiêm túc học tập, cháu chỉ trợ giúp một chút thôi.”