Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 819



Tô Thắm nhắm mắt lại, trong tâm trí cô là khuôn mặt hoàn mỹ đó của Hiên Viên Thần, anh cười, anh bá đạo, mệnh lệnh của anh, nhắm mắt lại cô mới phát hiện, mỗi câu nói, mỗi hành động anh làm, bỗng chốc đều hiện rõ mồn một trong đầu cô.

 

Cô không quên được ngày đầu gặp anh, anh yếu ớt nằm trên giường, trên ngực còn quấn băng gạc, cô cũng không quên được, cảm giác lúc ở nước ngoài, anh ôm eo cô, xoay vòng ở sân nhảy.

 

Cô nhắm mắt lại, không ngờ từ khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.

 

Chưa kịp nói lời đồng ý với anh, cô buộc phải buông xuống mối quan hệ này.

 

Tô Thắm để mặc cho nước mắt chảy xuống, cô không lau, mở ra nhìn thế giới mờ ảo, trong lòng cô sinh ra cảm giác đau lòng, so với lần bị bỏ rơi trước, càng đau hơn.

 

Sáng sớm, Tô Thấm tối qua mát ngủ cả đêm, cô còn ở trên giường ngủ nướng, sáng sớm mùa Đông, khiến ta có một loại cảm giác chỉ muốn ngủ nướng ở trên giường, không muốn rời khỏi chiếc chăn ấm áp, Tô Thắm trong lúc mơ mơ hồ hồ, nghe thấy tiếng tin nhắn.

 

Cô vừa mới cho rằng chẳng có gì, đột nhiên phút chốc nhớ ra cái gì đó, cô đột nhiên mở mắt ra, chìa tay sờ điện thoại ở trên mặt tủ bên cạnh, mở tin nhắn ra, một tin nhắn chúc buổi sáng tốt lành từ Hiên Viên Thần.

 

“Chào buổi sáng, em dậy chưa?”

 

Hô hấp của Tô Thám nghẹt lại, nhìn một câu chào hỏi đơn giản như này, tim của cô dường như bị cái gì đó đâm vào vậy.

 

Cô ngây người nhìn câu nói này, nhưng lúc lâu cũng không trả lời lại, cô muốn trả lời lại không thể trả lời.

 

Tô Thấm nắm chặt điện thoại trong tay, dân chặt vào ngực của mình, tiếp tục nhắm mắt lại, nhưng không ngủ được.

 

Đại khái người đàn ông bên kia không nhận được trả lời của cô, thì cũng không gửi thêm nữa, cho rằng cô còn đang ngủ, Tô Thắm nhìn điện thoại yên lặng, nhưng không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, ngược lại là sự thất vọng không biết làm sao. Tô Thắm thức dậy lúc 8 giờ, xuống tầng, ăn mặc không khác gì ngày thường người đồng phục làm việc, trên người cô còn khoác thêm áo màu trắng lười biếng, tóc dài tuỳ ý thả sau đầu, gương mặt sạch sẽ thanh tú, nhờ cách ăn mặc tôn lên như vậy, mang lại một loại hơi thở thiếu nữ.

 

Lý Thiến bê đồ ăn sáng ra, ngắng đầu nhìn con gái lớn, trong lòng không nhịn được niềm vui, con gái tuy tuổi khá cao rồi, nhưng mà gương mặt này, khí chất này vẫn khá còn trẻ.

 

“Thắm Thám! Mẹ ấy, sáng sớm nay gặp được dì Trương, mẹ nhờ dì ấy sắp xếp một chút, nói trưa hôm nay có thể gặp một luật sư, luật sư đó vô cùng thích con, nghe nói cậu ấy là một luật sư lớn cực tốt đó!”

 

Lý Thiến liền nhắc nhở trước với Tô Thắm.

 

Tô Thắm tay cầm cốc uống nước cứng đờ lại, cô quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, cần gấp như vậy sao? Con còn chưa chuẩn bị xong mà.”

 

“Cái này cần gì phải chuẩn bị, con đi qua đó, người ta đồng ý là được rồi.”

 

Lý Thiến nói xong, vô cùng tự tin đối với con gái: “Con yên tâm đi, con tuyệt đối không có vấn đề gì.”

 

Tô Thám thầm cười khổ một tiếng, mẹ chỉ là không biết cô đang lấy lệ cho bà xem, thật khiến bà phí công nhiệt tình như vậy rồi.

 

Lúc này, chuông cửa reo lên, Lý Thiến tò  mò hỏi một câu: “Ai vậy!”

 

Thần kinh của Tô Thắm bắt giác căng lên, cô mặc dù không biết là ai, nhưng mà hai hôm nay người tìm cô khá nhiều, cô lập tức bỏ cốc xuống nói: “Mẹ, con đi mở của.

 

Nói xong, Tô Thắm cầm lây áo khoác mặc lên, liền xông ra ngoài sân lạnh lẽo, cô chìa tay mở cửa ở bên ngoài ra, liền thấy một chiếc xe sang màu đen quen thuộc, xe này đều dùng cho giới chính trị.

 

Lái xe xuống xe, liền cười với cô nói: “Tô tiểu thư, xin chào cô, tôi đến đây để đưa đồ.”

 

Tô Thắm hơi ngây người: “Đưa đồ gì vậy?”

 

“Có người nhờ đưa đến, tặng cho cô một bó hoa.”

 

Nói xong, tài xế cực kì cần thận mở cửa ghế xe phụ lái ra, từ bên trong ôm ra một bó hoa hồng màu xanh vừa tươi vừa đẹp, Tô Thắm nhận lấy, vẻn vẹn bó hoa hồng này giá trị không nhỏ.

 

Trong lòng Tô Thắm than một tiếng, mặc dù không cầm hỏi nhiều cũng biết người tặng hoa là ai.

 

Tài xế rất nhanh liền nói một câu rời đi, Tô Thắm ôm hoa về đến phòng khách, nhân lúc mẹ đang dọn dẹp bận rộn ở trong bếp, cô nhanh chóng ôm lên tầng, vào phòng ngủ, từ bên trong lấy ra một tấm thiệp nhỏ.

 

“Buổi sáng tốt lành, nhớ em.”

 

Một câu nói đơn giản, sau đó chữ Thần viết cực kì mạnh mẽ, cứng rắn.

 

Tô Thắm biết là Hiên Viên Thần tặng, cô còn tỉ mỉ nhìn hoa, điện thoại của cô liền vang lên, lần này là điện thoại, Tô Thắm cầm điện thoại lên, không bất ngờ nhìn chữ hiện lên bên trên, là anh gọi đến.

 

Tô Thắm do dự một chút, cô vẫn giả vờ giọng nói như bình thường nhận máy: “Alo”