Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 913



Vẻ mặt của Lâm Băng Nguyệt đột ngột thay đồi.

 

Diệp Đông lắc đầu: “Chuẩn bị về phương diện này trước!”

 

Dù sao, loại chuyện mang thai trước khi kết hôn không thể nói lung tung.

 

Lâm Băng Nguyệt vừa rồi thực sự giật nảy mình, lúc này mới thoải mái trở lại, Tô Thắm đúng là đang tự mình đa tình! Thậm chí, đọc cả loại sách này, đây là muốn lấy lòng Hiên Viên Thần, nghĩ rằng cô có thể có thai sao?

 

“Lâm tiểu thư, cô muốn uống gì?”

 

Diệp Đông hỏi.

 

*Cho em một tách trà!”

 

Lâm Băng Nguyệt đi tới sô pha ngồi xuống, nhìn Tô Thắm đang cầm sách lên tần, cô ta cảm thấy không hiểu sao lại tức giận.

 

Sau khi Tô Thám đi lên, Lâm Băng Nguyệt không nhịn được hỏi Diệp Đông: “Anh Diệp, hôm nay cô ta đến đây từ sáng sớm sao?”

 

“Cô nói Tô tiểu thư sao? Không, cô ấy đến từ tối qua!”

 

“Vậy thì cô ta… cô ta ở lại đây qua đêm?”

 

Vẻ mặt Lâm Băng Nguyệt thay đổi.

 

“Chuyện này tôi cũng không biết rõ.”

 

Diệp Đông cười.

 

Sắc mặt Lâm Băng Nguyệt tái nhọt, hiện tại cô ta đã hiểu tại sao cô ta lại thua Tô Thắm, bởi vì cô ta không mặt dày như Tô Thám!

 

Cô ta không dám ngủ trong toà nhà tổng thống, bởi cô ta vẫn có sự thận trọng của một vị tiêu thư nên cô ta không dám quá mập mờ với Hiên Viên Thần, cô ta nghĩ giữ khoảng cách với anh thì anh sẽ thích hơn, nhưng xem ra, hiện tại thủ đoạn này của Tô Thắm lại được Hiên Viên Thần yêu thích.

 

Tô Thám đến một phòng nhỏ trên tầng 2. Cô không nói với Hiên Viên Thần về việc Lâm Băng Nguyệt đến đây, bởi chắc hẳn bây giờ anh vẫn đang họp, chuyện này không nên làm phiền anh.

 

Với lại, chuyện Lâm Băng Nguyệt muốn tới đây, cô không có quyền can thiệp, mà cho dù có quyền, cô cũng sẽ không tùy ý sử dụng.

 

Lâm Băng Nguyệt uống trà ở sảnh tầng một một lúc thì cô ta cảm thấy rất buồn chán, nhưng cô ta đương nhiên không dám quấy rầy đến Hiên Viên Thần, bây giờ cô ta chỉ có thể đợi đến khi anh trở về.

 

_.

 

Lâm Băng Nguyệt muôn xem Tô Thâm đang làm gì, cô lững thững bước lên tầng.

 

Lâm Băng Nguyệt tìm thấy Tô Thắm trong một phòng nhỏ thoải mái và ấm áp, Tô Thắm đang dựa vào chiếc ghế sô pha màu xanh đậm, dáng người mảnh mai toát lên vẻ đẹp nữ tính.

 

Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt lộ ra ghen tị, Tô Thắm tuy không có xuất thân xuất sắc, nhưng không thể phủ nhận rằng cô xinh đẹp, cũng toát ra một loại điềm đạm trong việc xử lý mọi việc.

 

Cũng giống như bây giờ, Lâm Băng Nguyệt cảm thấy mình như bị bao trùm bởi cảm xúc ghen tị, nhưng Tô Thắm thì sao? Cô đang giả vờ thờ ơ, hay cô thực sự có thể đạt được sự bình tĩnh như vậy?

 

Cô càng như vậy thì cô ta càng tức giận, Lâm Băng Nguyệt đi tới gần cô, nhìn vào vài quyển sách được đặt trên bàn bên cạnh, đưa tay ra xem thử, cô ta chế nhạo: “Sao cô lại đọc loại sách này? Cô dự định mang thai sao?”

 

“Không phải, học thêm một số kiến thức cũng là một chuyện tốt.”

 

Tô Thắm nhàn nhạt trả lời.

 

“Ò, tôi rõ ràng biết cô muốn dùng thủ đoạn để nhanh chóng mang thai đứa con của Hiên Viên Thần, sau đó dùng đứa nhỏ để ép anh ấy kết hôn với cô!”

 

Lâm Băng Nguyệt tự cho mình là đúng, cô ta cho rằng mọi thứ cô ta tưởng tượng ra đều là sự thật.

 

Mặc dù tính tình Tô Thắm rất tốt nhưng sau khi nghe xong câu này thì sắc mặt cũng hơi trầm xuống nói: “Lâm tiểu thư, xin đừng nghĩ lung tung.”

 

“Cô rõ ràng muốn làm chuyện này, còn dám bảo tôi là suy nghĩ lung tung? Tôi vừa rồi nghe Diệp Đông nói tối hôm qua cô ở chỗ này. Cô đừng nói với tôi là tối qua cô ngủ ở trong phòng khách!”

 

Lâm Băng Nguyệt cố nén cảm giác ghen tị xuống chế nhạo.

 

Đột nhiên Tô Thắm cảm thấy Lâm Băng Nguyệt so với tưởng tưởng của cô thì càng không thành thục và hiểu chuyện.

 

Cô nhàn nhạt nhướng mày: “Lâm tiểu thư, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi . Ở thế giới của người trưởng thành, cô nên hiểu rằng chỉ cần chúng ta có thể gánh nổi trách nhiệm về nó, thì việc làm có ảnh hưởng gì?”