Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1342



Chương 1342:

 

Bùi Nguyệt Hoàng duỗi tay ôm lấy cổ anh, thân thể cường tráng của Lam Thiên Thần lập tức áp lên người cô, anh chống hai cánh tay bên người cô, hai người kề sát nhau, nhìn nhau chăm chú, từ mắt của đối phương bọn họ có thể thấy được sự hoà hợp giữa hai linh hồn với nhau.

 

“Nhưng cũng may là bây giờ em đã gặp được anh, nếu lại trễ thêm vài năm nữa thì em mới tiếc đứt ruột ấy chứ!” Bùi Nguyệt Hoàng vẫn thầm cảm ơn trời đã mang anh đến bên cô.

 

Lam Thiên Thần mỉm cười cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô: “Chúng ta đã được định trước sẽ gặp nhau, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã có một loại xúc động muốn có được em.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không nhịn được bật cười: “Hình như em không có!”

 

Lam Thiên Thần không trách cô, chỉ cười nói: “Anh biết, em chê anh nhỏ tuổi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi nheo mắt hỏi: “Vậy thì anh thành thật nói cho em biết, có phải ngay từ cái đêm chúng ta gặp nhau đó anh đã có tình cảm với em không? Hay là chưa có?”

 

Lam Thiên Thần cười hỏi: “Em đoán xem.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng mím môi suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc.

 

chắn là anh không có cảm giác gì với em, nếu không thì anh cũng sẽ không vứt em đó không quan tâm.”

 

Lam Thiên Thần lắc đầu, sửa lại đáp án của cô: “Không phải, chính vì có cảm giác nên anh mới rời đi, anh không thể nổi lên sắc tâm với em lúc đó được!”

 

Nói xong, anh tiếp tục cười nói: “Anh sợ lúc đó mà anh chạm vào em thì anh sẽ giết anh mắt! Làm gì được như bây giờ chứ?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ kĩ lại thấy anh nói dường như cũng đúng, cô phì cười nói:”Anh hiểu rõ em như vậy sao?”

 

“Bởi vì lúc đó em hoàn toàn để cho anh thấy dáng vẻ trồng vắng, cô đơn và lạnh lẽo của em. Anh nghĩ, sau khi tỉnh táo lại, em nhất định sẽ xấu hỗ đến mức muốn giết người.”

 

Lam Thiên Thần tuy còn trẻ, nhưng có thể nhìn thấu đáo mọi chuyện.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cong môi cười: “Đúng vậy, nếu mà em biết mình giống như một người phụ nữ điên bày ra hết trước mặt anh như vậy, em thực sự sẽ lấy mạng của anh.”

 

Lam Thiên Thần bổng tự hào cúi đầu xuống, áp sát trán hai người vào nhau, đắc ý nói: “Bây giờ, em là của anh, cả đời này đều là của anh.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng vòng tay qua cổ anh, dâng lên đôi môi đỏ mọng, thì thầm: “Ừm, cả đời nay em đều là của anh.”

 

Một nụ hôn say đắm diễn ra trong phòng của Lam Thiên Thần.

 

Biệt thự của Hình Nhất Phàm đã được tân trang lại xong, sử dụng những vật liệu rất thân thiện với môi trường nên có thể trực tiếp chuyển đến ở.

 

Cả Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đều đang thu dọn đồ đạc quan trọng để chuyển sang, Bạch Hạ đã thu dọn rất nhiều quần áo, dù sao quần áo của con gái rất nhiều, thêm vài thứ linh tinh nữa, đồ đạc nhiều vô cùng.

 

Hình Nhất Phàm trái lại rất đơn giản, chỉ có một vài bộ quần áo thường mặc, một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.

 

và một chiếc máy tính xách tay.

 

Xế chiều, vệ sĩ của Hình Liệt Hàn lái xe đến giúp bọn họ chuyển đồ, Bạch Hạ ôm Đoá Đoá trong lòng, còn Hình Nhất Phàm thì ôm Mao Mao, đơn giản ra cửa.

 

Bọn họ cũng xem như đã chuyển đến đó sớm hơn dự kiến, Hình Nhất Phàm nóng lòng muốn đưa cô sang đó, vì anh vẫn không yên tâm về sự an toàn của tiểu khu này.

 

Xế chiều đến trước biệt thự, trong đầu Bạch Hạ không khỏi tràn ra rất nhiều ký ức lúc trước, nhìn quyền sách lần trước đã bò, cô cảm thầy có chút buồn cười.

 

Đồng thời, cô đột nhiên nhớ ra chuyện đã xảy ra giữa Hình Nhất Phàm và cô gái trong phòng khách ngày hôm đó, nếu không phải ngày đó cô lén lút trốn trong rèm cửa nhà anh thì cũng không biết anh và cô gái đó sẽ xảy ra chuyện gì!

 

Bạch Hạ phồng má, cô muốn tìm anh tính sổ chuyện cũ.

 

Hình Nhất Phàm tiễn các vệ sĩ rời đi xong, anh từ cửa bước vào trong sân thì thấy Bạch Hạ đang khoanh tay nhìn cái cây trong sân nhà anh, anh vòng qua ôm lấy eo cô từ phía sau.

 

“Vợ, em đang nhìn gì vậy?”

 

Bạch Hạ không nhịn được đẩy bản tay to lớn của anh ra, cô xoay người lại, nghiêm túc nhìn anh.

 

“Anh thành thật trả lời em một chuyện đi.”